Trần thái thái thở dài, nắm lấy tay Tô Âm: “Ta và ba con đã bắt đầu tìm gia đình tốt cho con rồi, chắc chắn sẽ tìm cho con một trượng phu còn tốt hơn Thẩm Mặc Trì.”
Cả trấn Thái An này, trong huyện Hạ Hà làm gì còn nam tử nào tướng mạo xuất chúng, tài đức vẹn toàn hơn Thẩm Mặc Trì chứ? Tô Âm oán thầm trong lòng nhưng không dám nói ra, chuyện này đã không thể bàn thêm trước mặt Trần thái thái được nữa.
Ra khỏi phòng của Trần thái thái, lòng Tô Âm rối như tơ vò, nàng ta muốn đến Thẩm gia thử vận may nhưng lại không quên được những gì nương đã nói.
Thẩm Mặc Trì là tỷ phu nàng, dù có ngưỡng mộ đến đâu, nàng ta cũng không thể tự hạ thấp bản thân đến đó làm thiếp được.
Sau hai bữa trưa, Tô Âm lăn lộn trên chiếc giường nhỏ, cuối cùng nàng ta vẫn quyết định đến Thẩm gia một chuyến.
Phụ thân, mẫu thân đã tìm người cho nàng ta một trượng phu tốt, coi như đến Thẩm gia để từ biệt Thẩm Mặc Trì.
Nàng ta dẫn theo nha hoàn Thái Khuynh tới Thẩm gia, tim đập rộn ràng như đánh trống.
Nếu gặp Thẩm Mặc Trì thì nàng phải nói gì, nếu không gặp thì sẽ tiếc nuối thế nào? Tô Âm bối rối, tâm tư hỗn loạn, bước đi liên tục, váy áo xộc xệch, ngay cả khăn tay cũng bị nàng vò trong vô thức tạo thành vô số nếp gấp.
“Thật không ngờ thái thái lựa đi lựa lại lại tìm cho đại gia chúng ta cuộc hôn nhân xui xẻo thế này.
Đây là vừa mới thành hôn, bỏ không được mà giữ cũng không xong, đúng là củ khoai lang nóng bỏng tay mà.”
Có người nói tới hôn sự của đại gia Thẩm gia, Tô Âm không khỏi dỏng tai lên nghe.
Qua khe hở giữa hai bông hoa xuân đang nở rộ, nàng ta nhìn thấy hai người phụ nữ đang trò chuyện ở góc vườn.
“Nghe nói ban đầu đại gia nhìn trúng Âm cô nương con của vợ lẽ Tô gia nhưng thái thái chê của hồi môn của Âm cô nương ít nên mới chọn Đại nãi nãi bây giờ.”
Tô Âm nghe vậy thì vẻ buồn bã trên mặt lập tức biến mất.
Chẳng trách Thẩm Mặc Trì nói chuyện với nàng dịu dàng như vậy, thì ra là có tình cảm với nàng.
“Hai ngày nay thái thái nóng lòng ăn không trôi,