Hôm nay là sinh nhật của Bành Kiệt, Phạm Hiểu Đông đã sớm chuẩn bị món quà đặc biệt cho Bành Kiệt.
“Hiểu Đông, anh đi đây.” Bành Kiệt cúi đầu hôn một cái tại trán Phạm Hiểu Đông.
Nghe Bành Kiệt nói thì cũng đã đánh thức Phạm Hiểu Đông còn đang mơ màng quay về, “Đi đường cẩn thận, về sớm một chút.” Nói xong liền lăn ra ngủ tiếp.
Phạm Hiểu Đông đang nằm trên giường, nghe tiếng đóng cửa liền đứng dậy, hoàn toàn không có chút dáng vẻ buồn ngủ nào.
Phạm Hiểu Đông vừa rửa mặt vừa suy nghĩ quà tặng mà đám bạn đề nghị ngày đó.
Phạm Hiểu Đông: “Tụi bây ra đây chút, có chuyện muốn xin bây giúp đây.”
Mario: “Ok! Ok!”
Trầm Diệp: “Chuyện gì?”
Chu Cố: “Sao vậy?”
Trước màn hình, Phạm Hiểu Đông vừa đánh máy vừa gửi.
Phạm Hiểu Đông: “Chuyện là… sinh nhật người yêu thì tặng gì giờ?”
Marion: “…Không có người yêu! Từ chối trợ giúp!”
Trầm Diệp: “Người yêu tao là con gái, chắc không phù hợp với yêu cầu của mày rồi…”
Chu Cố: “… Tao cũng không có người yêu.”
Hỏi cũng không ra cái gì bổ ích, Phạm Hiểu Đông điên mất thôi! Không tìm được gì mới cả, đến cùng là tặng gì mới được đây!
Phạm Hiểu Đông: “Vậy tụi mày suy nhĩ xem nên tặng quà gì cho người cùng giới!!!”
Trầm Diệp: “ Cái này dễ nè, tao sẽ tặng giày thể thao.”
Chu Cố: “Đồng hồ đeo tay cũng được á, caravat cũng ok nữa.”
Mario: “Thắt lưng thì sao?”
Phạm Hiểu Đông: “… Còn cái khác không? Mấy cái này tao từng nghĩ rồi, nhưng anh ấy có hết rồi…”
Nghe Phạm Hiểu Đông nói, Mario hít khí, cậu không chỉ phải ăn thức ăn cho chó, mà còn bị ép xem show ân ái nữa.
Mario: “Mày tự tặng mày cho hắn đi!!! Có thấy đủ mới mẻ độc đáo chưa!!!”
Vừa nói xong, cả đám đột nhiên yên tĩnh.
Người đánh vỡ màn yên tĩnh này là Chu Cố, “Khụ, Mã Lý Áo tao không ngờ mày lại là người như vậy đấy.”
Trầm Diệp cũng trả lời, “Thực sự không ngờ được, mày như thế… Không ngờ tới nha.”
Phạm Hiểu Đông ở trên màn hình đỏ mặt, “Này… không ổn lắm đâu?”
Nhìn thấy họ trêu mình, Mario xù lông, “!!! Trách tao sao!! Bành Kiệt thích nhất không phải là Hiểu Đông hả?!!! Lấy mày làm quà không phải là hợp nhất rồi hay sao!!!”
Bị câu nói của Mario vạch trần làm cho Phạm Hiểu Đông có chút ngại, “Mã Lý Áo! Tao cám ơn mày! Hẹn gặp lại!” Nói xong lời này Phạm Hiểu Đông vội vàng logout.
Nhớ lại chuyện đó làm lỗ tai Phạm Hiểu Đông đỏ lên, thay quần áo xong, mặc giày, đi siêu thị.
Lúc ở siêu thị mua đồ nấu ăn xong, Phạm Hiểu Đông còn hơi đỏ mặt, ghé mua hộp BCS, quá trình tính tiền khá xấu hổ.
Về đến nhà, nhờ vào Chu Cố dạy nấu ăn vào hai ngày trước, từ từ làm bữa tối sinh nhật, nhớ tới hai ngày nay thiếu chút nữa đốt nhà bếp nhà Chu Cố, Phạm Hiểu Đông tự tin tràn đầy mà lên tay nấu ăn.
“Anh về rồi, Hiểu Đông?” Mới về tới nhà, phát hiện nhà tối om làm cho Bành Kiệt nghi ngờ nói.
“Mừng anh về nhà, sinh nhật vui vẻ!” Phạm Hiểu Đông nâng bánh ngọt từ nhà bếp đi ra.
Nhìn Phạm Hiểu Đông cầm bánh ngọt cắm đầy nến, đôi mắt Bành Kiệt có chút ướt át, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi bọn họ ở bên nhau. Dưới ánh nến, Phạm Hiểu Đông so với bốn năm trước đã có thêm một tia thành thục, có thể vào giờ phút này, cậu cùng thiếu niên năm