Sáng ngày thứ hai, Phạm Hiểu Đông như thường ngày, tới giờ đi học thì lên lớp, thời gian thoải mái, chỉ là thời gian ra ngoài đi chơi với bạn cùng phòng so với hồi trước thì nhiều hơn.
Ngày tháng cứ vậy mà trôi qua, nháy mắt đã tới kỳ nghỉ đông, Phạm gia năm nay so với mấy năm trước thì rộn ràng hơn nhiều, chị dâu mang thai, Phạm Hiểu Đông biết duyên cớ là do mình, chị dâu cùng anh hai lo lắng nên vẫn luôn chưa bình tâm được, bác sĩ nói chỉ khi nào có thể bình tâm lại, mới dễ thụ thai. Không ngờ rằng có nhanh như vậy.
Năm nay cũng giống mấy năm trước, từ lúc cậu làm hoà với gia đình thì mỗi lần về nhà đều như vậy, trên bàn ăn luôn có một dĩa cá. Phạm Hiểu Đông nhìn dĩa cá kia, có chút buồn cười, người đó không ở bên cạnh, mình thậm chí ngay cả cá cũng không muốn ăn.
Từ nhỏ Phạm Hiểu Đông đã thích ăn cá, là người quen đều biết việc này. Mặc kệ Phạm Hiểu Đông về lúc nào, trên bàn ăn chắc chắn sẽ có một dĩa cá. Mà sau khi cậu và Bành Kiệt bất đắc dĩ phải tách ra, cậu cũng không còn ăn cá nữa, mỗi lần mẹ Phạm thấy cậu bất động nhìn dĩa cá, tâm đau vô cùng.
Mỗi lần đến liên hoan của lớp, Bành Kiệt luôn dẫn theo Phạm Hiểu Đông, nói với người ngoài là mẹ Phạm nhờ anh chăm sóc Phạm Hiểu Đông, trên thực tế là anh muốn ở bên Phạm Hiểu Đông nhiều hơn một chút, hơn nữa khuôn mặt Phạm Hiểu Đông rất thanh tú, tính tình lại ngoan ngoãn, bạn học của Bành Kiệt đều rất thích cậu, đối với việc cậu luôn tới đây cũng đã quen rồi, mọi người nói chuyện với Phạm Hiểu Đông, liền biết cậu là em trai ngoan của đại học bá lớp bọn họ, đều là người một nhà!
Vào ngày tốt nghiệp cấp 3, lớp Bành Kiệt lại tập hợp, cũng là lần cuối cùng lớp tập trung với nhau, trên bàn ăn, Phạm Hiểu Đông nhìn con cá đối diện, nước miếng xém chút nữa đã chảy dãi, nhưng vẫn không động đũa.
“Hiểu Đông, muốn ăn thì ăn đi, tụi anh xoay người ra chỗ khác cho em ăn.” Lớp trưởng trêu ghẹo nói, “Nước miếng của em sắp chảy xuống rồi kìa.”
Phạm Hiểu Đông đỏ mặt lên, “Không, không phải, em, em,…” Phạm Hiểu Đông không tiện nói ra liền lắp bắp.
“Em ấy sẽ không ăn cá đâu.” Bành Kiệt gắp một phần thịt cá không xương giúp cậu, “Tụi mày đừng cười em ấy, khi còn nhỏ em ấy bị mắc xương cá nên đâm ra sợ rồi, không ai giúp em ấy lấy xương cá, thì em ấy sẽ không ăn, trừ khi cá đó không có xương.” Bành Kiệt bỏ vào trong chén Phạm Hiểu Đông phần cá đã lấy xương.
“Không ngờ á, tụi tao cũng là người bị xương cá hại chứ bộ!” Người nam sinh có chút mập mạp kia nhìn về phía Phạm Hiểu Đông với ánh mắt như nhìn thấy hình bóng của “đồng bào”, “Thật tiếc quá mà, không ai lấy xương cá cho tao cả, quả nhiên ai ai cũng có người yêu cả rồi.” Người nam sinh kia trêu nghẹo nói, sắc mặt giả bộ đau lòng.
Một đám người bị hắn chọc cho vui vẻ cười to, ngược lại mặt của Phạm Hiểu Đông thì càng ngày càng đỏ.
Phạm Hiểu Đông kéo góc áo Bành Kiệt, nhỏ giọng nói, “Anh, anh bảo họ đừng nói nữa đi mà.”
Cảm giác được cậu kéo áo, Bành Kiệt nói sát bên tai cậu rằng, “Hắn nói cũng đâu có sai, anh chính là yêu em đó, Đông ngốc của anh à.” Một luồng hơi nóng phà vào bên tai, cả người Phạm Hiểu Đông đều rạo rực.
Vốn tưởng rằng cá năm nay giống như năm ngoái, không có khả năng xuất hiện trong chén của Phạm Hiểu Đông, mà có thể là do mẹ Phạm đang chờ một kỳ tích nào đó, đã đem dĩa cá đặt ở trước mặt Phạm Hiểu Đông.
Phạm Hiểu Đông cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt cá. Mẹ Phạm thấy như vậy, tay run một chút, đũa rơi xuống. “Hiểu, Hiểu Đông, con, con chịu ăn cá rồi!” Người trong nhà bị câu nói của mẹ Phạm làm cho giật mình, “Con, con có muốn mẹ giúp con lấy xương cá hay không.” Mẹ Phạm có chút lo lắng hỏi, trong ấn tượng của nàng, Phạm Hiểu Đông vẫn là đứa nhỏ không biết lấy xương cá.
Phạm Hiểu Đông sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, “Mẹ, mẹ không cần phải khẩn trương như vậy, con đã 21 tuổi rồi, đã học được cách lấy xương cá từ lâu.”
“Mẹ, là mẹ quên mất, có lẽ trong lòng mẹ, con vẫn mãi là đậu đỏ nhỏ của mẹ.” Mẹ Phạm hơi mỉm cười nói.
Thời gian bốn năm đã đủ dài, đến trường tôi đã học được cách lấy