Bởi vì dựa sát vào nhau quá, hơi thở của Lăng Mặc phả thẳng vào lỗ tai cậu, thật nhột, hơn nữa… Nóng quá.
Lúc xe buýt chuẩn bị tấp vào trạm tiếp theo thì làm một cú phanh xe dài, Khúc Quân liền ngã người sang một bên, mặc dù cậu hoàn toàn có thể khống chế được quán tính, nhưng bàn tay đặt bên hông cậu đã giữ chặt lấy và đỡ cậu đứng ngay lại.
Khi xe buýt dừng hẳn, Khúc Quân bây giờ mới thật sự bị người phía sau ôm lấy.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương làm Khúc Quân hít thở không thông.
Cậu biết đó là Lăng Mặc.
“Cám… Cám ơn.”
Thật khẩn trương, thật khẩn trương, lòng bàn tay cầm tay vịn của cậu ướt đẫm mồ hôi.
Trong lúc xe buýt phát thông báo đến trạm kế tiếp, Lăng Mặc đứng phía sau dựa vào người Khúc Quân “Mới nãy cậu nói gì vậy?”
Giọng nói của y vẫn lạnh lùng như cũ khiến Khúc Quân cảm thấy cái nóng đầu hè tan đi không ít, nhưng hơi thở của y bay qua màng nhĩ tiến vào đầu của cậu, làm cho thân thể cậu giống như núi lửa sắp phun trào vậy.
“Tớ nói cảm…” Khúc Quân nghiêng mặt qua, vạn lần không ngờ Lăng Mặc lại cố tình cách cậu sát rạt đến thế, cậu bất chợt nhận ra môi của mình gần như sắp chạm vào đối phương, trong đôi mắt lạnh kia toát ra một luồng sức mạnh, ùn ùn kéo đến nhấn chìm Khúc Quân.
“Không cần cám ơn.”
Người xung quanh hai bọn họ ngày càng đông đúc, Lăng Mặc cũng dần thu hẹp vòng tay quanh eo Khúc Quân, tựa hồ là ngăn cách cậu khỏi những hành khách xung quanh, hoặc là vì ôm Khúc Quân vào lòng.
Nóng quá, thật là nóng…
Anh đừng có ôm tôi như vậy nữa, cũng đừng dựa sát lại gần như thế.
Khúc Quân ngượng ngùng nói “Này, tớ dễ đổ mồ hôi lắm đấy.”
Ý là— Người anh em, mau thả cái tay ra!
“Ừ, có quá nhiều người.” Lăng Mặc đáp lại.
Khúc Quân cạn lời… Không phải là đông người, ý tui là anh đừng có dựa sát vào nữa!
Lúc xe buýt quẹo qua một khúc cua, tất cả hành khách cùng nghiêng người về một phía, Lăng Mặc hầu như dựa sát hoàn toàn vào lưng Khúc Quân, cậu vươn một tay chống lên cửa kính, cậu còn cảm nhận được Lăng Mặc dán chặt vào lưng mình, trái tim cậu run lên, vành tai đỏ ửng— Bối rối quá đi mất!
Quan trọng nhất là do khách đông nên sức chen chúc đè ép rất lớn, Lăng Mặc cũng theo đó càng áp sát lên người Khúc Quân, cảm giác này khiến mặt Khúc Quân như sắp bị thiêu đốt đến nơi.
Không được! Cái xe này cậu không ngồi nổi nữa rồi!
Trong khoảnh khắc Khúc Quân cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy trên cổ tay của Lăng Mặc có một vết cắt cực sâu.
Tất cả mọi suy nghĩ lập tứcs bay biến hết khỏi đầu, cậu thả tay vịn ra, cầm lấy cổ tay của Lăng Mặc “Có chuyện gì với cổ tay của cậu vậy hả!”
“Vết cắt.”
“Tớ dĩ nhiên biết đây là vết cắt! Hơn nữa còn bị cắt rất sâu!” Khúc Quân nóng nảy.
Lúc này xe buýt lại tấp vào một trạm, cửa mở ra, không ít người chen lấn xuống xe.
Lăng Mặc không trả lời Khúc Quân, y thả tay ra, rồi nói một câu “Xe đông quá, tôi xuống trước đây.”
Y vừa xoay người, Khúc Quân lập tức bất chấp tất cả đi theo y xuống xe.
Lăng Mặc vẫn là dáng vẻ kia, hai tay đút túi đi thong thả trên vỉa hè.
Khúc Quân đi theo sau nắm lấy tay y “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Lăng Mặc đã cao hơn Khúc Quân nửa cái đầu, y rũ mắt nhìn vào ánh mắt của Khúc Quân nói “Liên quan gì đến cậu?”
Khúc Quân nhất thời nghẹn họng.
Đúng vậy, bây giờ cậu là Lộ Kiêu, không còn là Mạc Tiểu Bắc nữa… Cho dù trên người Lăng Mặc có bao nhiêu vết thương đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
“Xin lỗi, là tớ nhiều chuyện.”
Khúc Quân thả tay Lăng Mặc ra, cúi đầu xoay người rời đi.
Lăng Mặc bỗng mở miệng nói “Bởi vì có một người đã nói với tôi rằng, thế giới này không phải là chân thực, muốn tôi tỉnh lại.”
Toàn thân Khúc Quân run lên, đó là lời trăn trối cuối cùng của cậu muốn nhân viên y tá nói lại cho Lăng Mặc khi cậu còn là Mạc Tiểu Bắc.
“Cái gì…”
“Hai năm trước khi tôi tới thủ đô, lập tức nhận được cuộc gọi từ người nhà. Người quan trọng nhất trên thế giới này của tôi bị bệnh sắp mất. Tôi lập tức mua vé trở về suốt cả một đêm ngay trong ngày đó, rồi chạy thẳng đến bệnh viện, nhưng ngay cả cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng không có. Tôi rất hối hận, tại sao lại phải đi thủ đô làm gì, tại sao phải đến trạm xe lửa. Nếu như không đi, cậu ấy sẽ không phải đến trạm đưa tiễn tôi, cũng sẽ không bị lây bệnh cúm.”
“Đó không phải là lỗi của cậu, cậu ấy… cậu ấy…”
Mạc Tiểu Bắc chắn chắn sẽ mất ngay tại thời điểm đó. Trong hiện thực cũng đã xảy ra đúng như vậy, dù có ở trong tiềm thức của Lăng Mặc đi nữa thì kết quả vẫn không thể thay đổi được.
“Nếu như tôi không đi thủ đô, khi cậu ấy bị bệnh, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh cậu ấy.”
“Cậu ấy chắc chắn sẽ không muốn cậu nhìn thấy bộ dáng bị bệnh của mình, lỡ như cậu ở bên cạnh cũng bị lây thì phải làm sao!” Khúc Quân tiến lên một bước nắm lấy tay của Lăng Mặc.
Trong mắt Lăng Mặc không có bi ai, nhưng sự trống rỗng vô hồn trong đó mới là lột tả được sự thống khổ tột bậc.
“Lúc đó tôi hỏi bác sĩ chữa trị cho cậu ấy, khi cậu ấy rời đi có để lại lời nhắn gì không. Bác sĩ nói, cậu ấy nhờ nhắn lại với tôi là, thế giới này không phải là chân thực, hãy mau mau tỉnh lại.”
Khúc Quân sững sờ, chẳng lẽ câu nói đó của mình đã khiến Lăng Mặc làm chuyện điên rồ?
Lăng Mặc nghiêng mặt, nhìn vào ánh mắt của Khúc Quân một cách chậm rãi, tựa như lực độ trong mắt y có thể bắt trọn từng suy nghĩ của cậu, khi Khúc Quân nhận ra điều này thì thân thể của cậu đột nhiên không thể cử động được.
“Nhưng ở thế giới này, làm sao có thể không chân thực được? Tôi làm sao mới có thể tỉnh lại đây?”
Giọng nói của Lăng Mặc rất nhẹ, y tựa như đang hỏi mình, hoặc tựa như là đang hỏi Mạc Tiểu Bắc đã không còn tồn tại.
“Cho nên tôi đã cắt cổ tay của mình, nếu như chết đi, thì có thể rời khỏi thế giới này.” Lăng Mặc nói.
Trái tim của Khúc Quân như bị hung hăng xuyên thủng, cả người đau đớn đến tột đỉnh, y vội vàng nắm chặt lấy bả vai của Lăng Mặc, nhìn y với ánh mắt hỗn loạn “Cậu điên rồi sao! Nếu như chết đi thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa!”
“Cậu ấy đã không còn ở đây nữa, tôi tỉnh lại thì có ý nghĩa gì chứ?”
Câu hỏi của Lăng Mặc khiến Khúc Quân á khẩu không biết nên trả lời như thế nào.
“Chỉ cần còn sống thì nhất định… Nhất định sẽ có một người đối xử tốt với cậu, đặt cậu vào lòng, nhất định sẽ làm cậu vui vẻ mỗi ngày, nhưng trước hết là cậu phải còn sống đã.”
“Nhưng tôi không cần người khác, tôi chỉ muốn cậu ấy mãi mãi ở bên cạnh mình.”
Lăng Mặc nhìn Khúc Quân, ánh mắt y không có một chút dao động nào, cố chấp đến cực hạn, và cũng là một loại điên cuồng nhất.
Hốc mắt của Khúc Quân đỏ lên.
“Cậu ấy sẽ. Cậu ấy nhất định sẽ trở lại bên cạnh cậu.”
Khúc Quân gằn từng câu từng chữ, nói một cách chắc chắn.
Nét mặt của Lăng Mặc vẫn thâm trầm lạnh lẽo không thể nhìn thấu được nội tâm nhưng ánh mắt y lại hơi run lên.
“Nghe cậu nói giống như định sẵn cậu ấy sẽ thuộc về tôi vậy.”
Khúc Quân ngẩn người “Hở? Cậu ấy hẳn là con trai đi, sao lại nói định sẵn một đứa con trai thuộc về mình vậy, đầu óc cậu vẫn ổn chứ?”
Lăng Mặc nghiêng mặt, ánh mắt của y cũng theo đó thay đổi, giống như muốn khiêu chiến giới hạn suy nghĩ của Khúc Quân, đem hết tất cả mọi thứ của Khúc Quân đến nơi cao nhất.
“Tôi có nói với cậu rằng cậu ấy là con trai chưa?”
Khúc Quân sững người tại chỗ, cảm giác muốn bày tỏ áy náy với Lăng Mặc và ôm chặt đối phương vào lòng trong phút chốc tan biết sạch.
Xong đời…
Cậu bị phát hiện rồi?
Lăng Mặc sẽ làm gì đây?
Y sẽ đá cậu ra khỏi thế giới này ư?
Mặc dù trên mặt Khúc Quân không có biểu tình gì, nhưng nội tâm của cậu thì rối nùi một cục không biết phải làm sao.
Bất kỳ một ai đều có một chỗ trong nội tâm không thể nào che giấu được trước mặt một người.
Nhưng Lăng Mặc lại vươn tay tới búng một cái chóc lên trán Khúc Quân.
“Cậu ấy đúng là con trai. Cậu nghe ai nói vậy?”
Giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, từ trên cao lộn từng vòng từng vòng xuống, trái tim đập bình bịch như điên— Nhìn dáng vẻ đó của Lăng Mặc, không lẽ đã nghi ngờ cậu?
“Tớ… Lúc tụi Sở Ngưng và Lý Tĩnh nói chuyện với nhau thì tớ tình cờ nghe được…” Khúc Quân không dám khai Thịnh Dĩnh Hi ra.
“Có phải cậu nghĩ vết cắt này là tại vì tôi muốn tự sát?”
Lăng Mặc giơ cao cổ tay lên nói.
“Ực…”
“Nếu như đã quyết định muốn tự sát thì tôi không chỉ cắt một bên thôi đâu.”
“Vậy… Vậy thì vết cắt đó là do đâu mà có?”
“Lúc cầm ly sữa bò đi xuống lầu thì bị trượt chân té, cổ tay đập vào đống mảnh vỡ dưới đất.”
Khúc Quân sửng sốt.
Lăng Mặc xoay người, tiếp tục đút túi rời đi.
Khúc Quân đột nhiên bốc hỏa từ gót chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, cậu đuổi theo “Lăng Mặc— Sao lúc đầu cậu không nói là bị té hả! Cậu không biết người khác sẽ lo lắng cho cậu sao!”
Tay của Khúc Quân còn chưa chạm vào vai Lăng Mặc, đối phương như có khả năng cảm
ứng, lập tức nghiêng người tránh qua, Khúc Quân bởi vì chụp hụt nên theo quán tính ngả về phía trước, Lăng Mặc thế nhưng đưa tay ra đỡ lấy cậu.
“Sẽ không có nhiều người thật lòng quan tâm tôi có bị thương đâu. Có người vì khách sáo, có người vì theo lễ phép, có người muốn thể hiện phẩm chất cao thượng của mình, vậy còn cậu?”
Giọng nói của Lăng Mặc vang lên ngay bên tai Khúc Quân.
“Tiểu gia mới không thèm quan tâm mi!” Khúc Quân đẩy tay Lăng Mặc ra rồi sải bước rời đi.
Cậu vừa bước đi trái tim vừa đập bình bịch trong ngực.
“Cậu còn nhớ lời tôi đã nói trước khi so tài bơi lội không? Nếu như cậu thua thì phải đáp ứng tôi một điều kiện.” Tiếng nói của Lăng Mặc không lớn cũng không nhỏ.
Giữa bọn họ chỉ cách vài bước chân, nhưng Khúc Quân biết rằng, mấy bước chân này chính là sự chênh lệch giữa thực tế và ảo tưởng.
Người đi đường từng người từng người đi lướt qua hai thiếu niên, thỉnh thoảng cũng có vài người ngoái đầu tò mò nhìn hai thiếu niên này.
“Đúng vậy, thế cậu muốn gì?” Khúc Quân mất hứng nhìn Lăng Mặc.
“Lúc nãy cậu nói không muốn quan tâm tôi, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, cậu phải làm một người quan tâm đến tôi.”
Ánh hoàng hôn rơi xuống trên khuôn mặt của Lăng Mặc, nụ cười của y rất nhạt, tựa như thời gian đột nhiên quay trở ngược trở lại lúc cậu còn là Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh Lăng Mặc vậy.
Khúc Quân trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lăng Mặc.
Đây căn bản không phải lời nói sẽ thốt ra từ miệng Lăng Mặc.
“Cậu bị điên à! Ai thèm quan tâm cậu chứ! Bộ cậu thiếu yêu chắc!”
“Cậu không làm được?” Lăng Mặc hỏi lại.
“Cậu có bệnh!”
Nói xong, Khúc Quân không chút lưu luyến rời đi.
Đến giờ ăn cơm tối, Khúc Quân vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Lưu Phân Hương hơi lo lắng hỏi “Hôm nay đi học nhóm với Thịnh Dĩnh Hi đã xảy ra chuyện gì sao? Sao con ăn toàn cơm trắng thế?”
“Dạ… Không… Không có chuyện gì…”
Buổi tối, Khúc Quân nằm lăn lộn trên giường không tài nào ngủ được, trong đầu không ngừng vang lên câu nói kia của Lăng Mặc ‘Cậu phải làm một người quan tâm đến tôi’.
Trước tới giờ cậu và Lăng Mặc không có chơi thân với nhau, tại sao Lăng Mặc phải kêu cậu quan tâm y a! (vì cưng đã bị phát hiện)
Quá kì lạ!
Khoan đã! Chẳng lẽ cậu đã bị bại lộ, cho nên Lăng Mặc tiến hành phương pháp nào đó để loại bỏ cậu?
Khúc Quân bật dậy, không hiểu sao cả người đổ mồ hôi lạnh.
…Cậu không thể nào đoán được tâm tư của Lăng Mặc.
Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, Khúc Quân gồng mình ráng sức đuổi kịp chương trình học lớp mười một.
Nhiệm vụ lau bảng là dựa theo số thứ tự chỗ ngồi trong lớp.
Khúc Quân sợ nhất là môn Hóa, cậu nhìn phương trình hóa học như nhìn thiên thư, không thể biết được sẽ cho ra sản phẩm gì.
Tiết học tiếp theo sẽ bắt đầu trong một phút nữa, lúc Sở Ngưng đi ngang qua chỗ ngồi của cậu, có nhắc nhở “Lộ Kiêu, sao cậu còn chưa đi lau bảng?”
Khúc Quân vội vàng cầm giẻ lau phóng lên bục giảng.
Cậu vừa mới lau được một chút thì tiếng chuông reo vào lớp vang lên.
Tiêu rồi tiêu rồi, giáo viên môn Hóa cực kỳ để ý chuyện lau bảng a!
Khúc Quân điên cuồng lau a lau, cậu ước gì bây giờ có thể mọc ra ba đầu sáu tay, lúc này bỗng có người cầm giẻ lau đi đến bên cạnh Khúc Quân, giúp cậu lau bảng.
Khúc Quân vừa định nói ‘Cám ơn anh em nhá!’ thì phát hiện người kia là Lăng Mặc.
Khúc Quân lập tức cúi đầu không nói gì.
Thầy Hóa đi vào thấy bảng còn chưa được lau sạch, đang muốn nổi bão thì chợt nhận ra học sinh đang lau bảng là Lăng Mặc, đặc quyền của học sinh giỏi là gì, là cho dù có làm gì đi nữa thì giáo viên cũng không thể nổi giận được.
Thầy Hóa xoay người nhìn cả lớp, cả lớp lập tức đứng dậy nói “Chào thầy ạ!”, lúc cả lớp ngồi xuống, Lăng Mặc đi tới sau lưng Khúc Quân, giúp cậu lau những chỗ cao không với tới được.
Một tay của y khoác nhẹ lên vai cậu, ngực dán vào lưng Khúc Quân, nhất thời cảm giác khô nóng lẫn bối rối lúc ở trong xe buýt ập tới, Khúc Quân đang muốn bước chân tránh sang một bên thì cái tay khoác lên vai cậu đột nhiên dùng sức giữ chặt lại, Khúc Quân chỉ có thể mặc kệ đối phương tiếp tục dựa sát vào mình, cho đến khi Lăng Mặc lau sạch cái bảng.
“Về chỗ thôi.” Giọng nói của Lăng Mặc vang lên bên tai cậu.
Có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhiệt độ của y, vai của Khúc Quân theo bản năng run run.
Sao cậu luôn cảm thấy người này cố ý ấy nhỉ!
Khúc Quân trở về chỗ ngồi, trong lòng bàn tay của cậu toàn mồ hôi.
Thật khẩn trương… Rốt cuộc Lăng Mặc muốn làm gì đây?
Tại sao cậu lại thấy Lăng Mặc của lúc trước và của bây giờ không hề giống nhau tí nào cả?
Khúc Quân bi ai phát hiện cậu không thể nắm bắt rõ tâm tư tựa như biển sâu của Lăng Mặc.
Tiết Hóa sắp kết thúc, Khúc Quân cảm thấy sau ót bị cái gì đó ném trúng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy dưới chân có một mẩu giấy nhỏ.
Khúc Quân nghi ngờ lượm lên, vừa mở ra thì thấy bên trong là nét chữ của Lăng Mặc: Ra chơi đi mua bánh phồng tôm cho tôi.
Khúc Quân hơi khựng lại, thật ra thì hồi nào đến giờ Lăng Mặc không hề ăn vặt, bánh phồng tôm là đồ ăn vặt mà Mạc Tiểu Bắc thích ăn nhất.
Khúc Quân bỗng khó hiểu mềm lòng, nhưng cậu lại viết vào sau mặt giấy: Không có tiền.
Nhân lúc thầy Hóa cúi đầu xuống, Khúc Quân nhanh chóng ném mẩu giấy lại cho Lăng Mặc.
Mấy đứa ngồi xung quanh rất là kinh ngạc từ lúc Lăng Mặc ném mẩu giấy cho Khúc Quân, bởi vì không ai có thể ngờ được một học sinh giỏi cả ngày chỉ ngồi xem sách như Lăng Mặc lại có lúc quăng giấy lén nói chuyện trong giờ học.
Sở Ngưng nghiêng mặt sang thì nhìn thấy Lăng mặc mở mẩu giấy kia ra, khóe môi nhẹ nhàng cong lên… Biểu tình đó nhỏ đã từng thấy hồi lúc Lăng Mặc và Mạc Tiểu Bắc còn ở bên nhau.
===Hết chương 38===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 38.Lăng Mặc: Cậu có biết quan tâm tôi là như thế nào không?Khúc Quân: Ra chơi đi mua hộ anh bánh phồng tôm?Lăng Mặc: Sai, qua đây ngồi, tôi sẽ dạy cậu.Khúc Quân: Đờ phắc! Cái lưỡi của anh liếm môi tui làm gì! Anh… Anh làm gì đó! Quần của tui QAQ!!!Cá: Chậc, chương này quyến rũ con người ta một cách trắng trợn, cơ mà tui thếch~