Sau khi từ Trùng Khánh trở về, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo của nó, chỉ khác là đến giờ trưa tiểu đội olympic lớp A vẫn qua rủ cô đi ăn còn mọi thứ thì vẫn như cũ
Trở lại phòng học, Lưu Phi liền chạy tới làm bộ khóc lóc nói: “ Yên tỷ à, chị sắp thành người lớp A luôn rồi sao? sao chị có thể bỏ đàn em của mình như vậy chứ”
“ Đừng giả bộ nữa, có chuyện gì cậu mau nói đi”
Lưu Phi cười hề hề nói: “ lớp chúng ta chính là học có chút tệ, nhưng mà hội thể thao không thể để thua.
Đó chính là sỉ nhục 12F chúng ta
“ Cho nên…” Diệp Tử Yên hỏi tiếp
“ cho nên chị có thể khuyên mọi người tham gia hội thao có được không?”
Diệp Tử Yên cảm thấy khó hiểu: “ không phải cậu nói lớp chỉ biết hoạt động thôi sao? tại sao mọi người không tham gia nha”
“ Yên tỷ à, bọn em vẫn có thể học đó chị đừng khinh thường bọn em.
Chính vì cuối cấp rồi nên mọi người đều muốn ôn tập để đỗ vào đại học lớn.
Chúng em cũng đành bó tay a” Lưu Phi buồn rầu nói
“ Cậu nghĩ tôi sẽ khuyên được sao”
“ Chính là chị được tham gia vào giải quốc gia vật lý nên sẽ có trọng lượng hơn bọn em” Lưu Phi ngay lập tức nịn nọt
Diệp Tử Yên cảm thấy hơi đau đầu rồi, bỗng hỏi: “ Khối 12 năm nay sẽ tham gia hạng mục gì?”
Lưu Phi thấy cô nhận lời liền vui mừng: “ bao gồm 5 hạng mục chia đều cho nam và nữ.
Bao gồm chạy 800m nam và nữ, chạy tiếp sức hai nam hai nữ, bóng rổ nam, cầu lông nữ”
“ Được rồi, vào lớp trước đã.
Tôi sẽ nghĩ cách khuyên các bạn ấy tham gia”
Lưu Phi cảm thấy mình quên mất điều gì đó: “ để khi nào nhớ ra thì nói vậy”.
||||| Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng |||||
Sau đó bước vào lớp theo Diệp Tử Yên.
Lúc này, Lục Nhất Bạch cầm theo giấy đăng kí hạng mục đi đến chỗ hai người họ: “ phiếu đăng kí hạng mục đây, chỉ có đội bóng rổ là đẩy đủ còn lại đều thiếu người”
Lưu Phi liền nói: “ đội bóng rổ đều là anh em chơi từ sơ trung nên khá tốt.
Còn các bạn còn lại đều không muốn tham gia”
Diệp Tử Yên cầm phiếu, hỏi: “ Lớp chúng ta nam ai chạy nhanh nhất?”
Lưu Phi nhanh nhẩu trả lời: “ Anh Lục a”
“ Ngoài cậu ta thì”
Lục Nhất Bạch vừa nói vừa chỉ cậu bạn nhỏ con ngồi bàn đầu: “ tôi nghĩ chính là cậu ta.
Có một lần tôi thấy