Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Sở Viêm liền ra mở cửa
“ Sếp, đồ ăn của sếp ạ”
“ Ừm.
Cảm ơn cậu”
Trương Vỹ nhìn vào nhà anh.
Hôm qua sau khi biết vị trí của Diệp tiểu thư, ông chủ anh liền bỏ việc chạy đến.
Sáng nay còn kêu anh mua hai phần đồ ăn a.
Công ty anh sắp có bà chủ rồi hắc hắc
Sở Viêm thấy anh nhìn vào nhà liền nói: “ Thưởng cuối năm không muốn nữa phải không?”
Trương Vỹ giật mình, mãi hóng chuyện mà quên mất sếp trước mặt a: “sếp tôi về trước, chúc anh ngon miệng ạ”.
Dứt lời Trương Vỹ liền chuồng mất
Lúc này, Diệp Tử Yên cũng đã dậy.
Cô nhìn thấy trên bàn Sở Viêm có một cuốn sổ nhỏ.
Vì tò mò liền lật ra xem: Là phân tích thị trường sao? Cô còn tưởng là nhật kí a.
Định bỏ cuốn sổ xuống lại thì một tờ giấy rơi ra
Diệp Tử Yên cuối xuống nhặt lên.
Nhìn nét chữa này rất quen mắt, không phải của cô sao? con số này, cậu ấy vẫn luôn giữ nó sao.
Diệp Tử Yên nghe tiếng động bên ngoài liền nhét tờ giấy vào lại sổ tay
( cho bạn nào không nhớ thì, con số này là đáp án bài vật lí siêu khó mà Lão Lục cho bọn họ giải.
Chỉ có Sở Viêm lên bảng giải còn DTY của chúng ta lại lười biếng viết đáp án ra giấy thôi)
Cô bình tĩnh lại, mở cửa bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Sở Viêm đang loay hoay ở bếp.
Khung cảnh ấm áp như vậy khiến cô cũng không nở dời mắt a
Sở Viêm nhìn thấy cô: “ Tỉnh rồi.
Mau rửa mặt rồi ăn sáng”
“ Được”
Sau khi ăn sáng xong Sở Viêm liền đưa cô về nhà
Vừa bước vào liền hốt hoảng.
Ánh mắt ba mẹ như đèn pha chiếu vào cô
“ Yên Yên à, tối qua con không về sao?” Mẹ cô hỏi
Diệp Tử Yên bình tình đáp: “ Hôm qua con ở lại nhà Tích Tích ạ”
Ba Diệp cũng lên tiếng: “ Ba mẹ cũng không cấm cản gì con.
Dù sao con cũng trưởng thành rồi.
Nhưng mà con gái bên ngoài phải cẩn thận”
“ Vâng ạ”.
Ba mẹ trước giờ vẫn luôn rất tôn trọng cô.
Cô bước lên phòng mình
mẹ Diệp nhìn bóng dáng con mình lên phòng liền không nhịn được nói: “ Anh này, có phải con bé đang yêu đương không a”
“ Anh không biết, nhưng không phải là