Lễ cưới diễn ra suôn sẻ, các cô gái tụ tập lại đợi cô dâu ném hoa cưới.
Diệp Tử Yên đứng phía sau nhìn mọi người, Charles liền hỏi cô:” Cậu không lên chụp hoa sao?”
Diệp Tử Yên lắc đầu:” Không đi không đi, nhường cho cậu”
“ Được a, tôi lên trước” Charles hớn hở chạy lên đứng chung với mọi người.
Lâm Tích không tìm thấy Diệp Tử Yên đâu liền nói:” Yên Yên đâu rồi a”
Có người chỉ về phía cô, Lâm Tích liền chạy xuống kéo cô lên:” Yên Yên cậu nhất định phải chụp được hoa cưới của mình a”
Diệp Tử Yên không biết làm sao, đội hình cuối cùng là cả cô và Charles đều tranh hoa cưới với mọi người
Lâm Tích ra hiệu:” Mình ném đây.
1,2,…3”.
Lâm Tích cố tình ném qua hướng của Diệp Tử Yên, mong rằng cô bạn của mình chụp được hoa cưới a
Diệp Tử Yên thấy hoa cưới bay về phía mình liền cảm thấy không ổn, cô kéo Charles ra trước mình, để anh có thể chụp được.
Nhưng ai ngờ cậu ta chụp hụt, cuối cùng bó hoa cưới lại rơi vào trong tay cô
Nhìn đóa hoa cưới không biết nên vui hay buồn a.
Mọi người vỗ tay chúc mừng cô.
Charles thì không cam lòng:” Hira sao cậu lại kéo tôi chứ, nếu không tôi đã chụp được rồi a”
Diệp Tử Yên dở khóc dở cười, bước xuống sân khấu, đưa đóa hoa cho Charles rồi đi vào nhà vệ sinh
Lúc bước ra cô chạm mặt với một người đàn ông to lớn, anh ta thở một làn khói trắng, hỏi cô:” Cô là Diệp Tử Yên sao?”
Diệp Tử Yên nhìn anh cảnh giác:” Anh là ai?”
Người đang chặn đường cô là Lâm Dực, từ lúc cô đi về hướng nhà vệ sinh anh đã chú ý.
Anh thật sự không thể để người anh em mình mãi chìm trong quá khứ nữa, đành phải giải quyết từ cô a
Lâm Dực nhìn cô trả lời:” Diệp tiểu thư không cần biết tôi là ai, tôi chỉ đến đưa cho cô cái này”.
Nói rồi anh lấy trong túi áo mình ra một cây bút ghi âm.
Trước đây lúc Sở Viêm đến chỗ anh uống rượu anh đã ghi âm lại cuộc trò chuyện này.
Vốn