Diệp Tử Yên nhìn bóng lưng Sở Viêm, hỏi anh:” năm đó hông học Bắc Đại thật sự vì em sao?”
Sở Viêm khẽ ừm một tiếng
Diệp Tử Yên như nhớ ra điều gì:” Hôm trước em có gặp Diệp Mỹ, cậu ấy nói năm đó anh đổi với cô ấy để diễn với em.
Sở Viêm lúc đó anh đã thích em rồi sao?”
Sở Viêm dừng bước chân, nói:” Cũng không biết yêu em từ khi nào, có thể là trước lúc đó”
Diệp tử Yên hỏi:” nếu tối qua em không tỏ tình với anh, thì anh cứ im lặng mãi như vậy sao?”
Sở Viêm nhìn cô:” Anh đợi em nhận ra tình cảm của anh”
“Nếu lỡ em kết hôn rồi thì sao a?”
Sở Viêm:” Em ly hôn anh liền có cơ hội không phải sao? Anh đợi em 5 năm rồi, có đợi thêm cũng không sao? Chỉ duy nhất mình em Diệp tử Yên”
Bỗng nhiên được anh thổ lộ, Diệp Tử Yên ngại ngùng:” trước đây anh không như vậy a, sao bây giờ miệng lại ngọt như vậy chứ”
Sở Viêm:” Đi thôi, em có muốn đến công ty anh xem thử không?”
“ Chiều nay em phải đến viện nghiên cứu một chút”
“Anh đưa em đi”
…
Hôm nay Sở Viêm tự lái xe, anh đưa cô đến viện nghiên cứu,
Đến nơi, Diệp Tử Yên nói:” em đi trước tối gặp lại”
Sở Viêm kéo tay cô lại:” Em có quên gì không?”
“A, không có a” Diệp Tử Yên nhìn quanh rồi trả lời anh
Sở Viêm thấy cô không hiểu liền sát lại gần cô, tay giữ sau đầu cô, bắt đầu nụ hôn
Sở Viêm hôn đến khi thỏa mãn mới buông cô ra:” Bồi thường của em, anh lấy đủ” Nói rồi Sở Viêm lại sát đến gần cô
Diệp Tử Yên lúc nãy bị tập kích bất ngờ nên không kịp phản ứng, thấy anh lại sát đến cô liền đẩy anh:” Không phải anh nói lấy đủ rồi sao?”
Sở Viêm vuốt môi cô:” Nụ hôn tạm biệt a.
Em mới tỏ tình anh xong liền muốn bỏ anh một mình đến viện nghiên cứu rồi.
Hôn một cái sẽ đỡ nhớ em 2 tiếng”
Diệp Tử Yên bị anh chọc đến đỏ cả mặt, cô nhanh chóng nói:” Em đi trước, anh mau đến công ty đi”, nói rồi cô mở cửa xe, chạy thẳng