Vì liên quan đến trời mưa và uống rượu, sáng hôm sau mọi người đều dậy rất trễ, Địch Tinh Thần là người dậy đầu đầu tiên, sau khi bò dậy thì xem qua thời gian, cậu trực tiếp xuống giường đi chuẩn bị bữa trưa.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, mọi người lục tục tỉnh dậy.
"Cứ tưởng mây mưa một đêm là hết, không nghĩ tới vẫn còn mưa nữa." Hồ Anh ngáp một tiếng, uống nước rồi đi tới bên bệ bếp: "Trưa hôm nay chúng ta ăn gì vậy?"
"Đồ ăn ngày hôm qua còn chưa ăn hết, em tùy tiện làm một chút đồ."
"Cậu tùy tiện nấu chút là được rồi." Hồ Anh nói.
Hồ Anh lấy một miếng ba chỉ chiên bỏ vào miệng nhai, nhìn thấy Bùi Úc đi ra, liền cười gọi: "Bùi ca dậy rồi à."
Bùi Úc "ừ" một tiếng, thần sắc có chút tiều tụy.
"Anh có biết ngày hôm qua anh uống rất nhiều không?" Hồ Anh cười nói.
Bùi Úc nói: "Không khống chế được."
"Tốt hơn chút nào chưa?" Địch Tinh Thần hỏi: "Anh có muốn ăn chút cháo trước không, nấu xong rồi đây."
Bùi Úc gật đầu, Địch Tinh Thần đi múc cho hắn bát cháo.
Cậu cảm giác cậu bây giờ đối với Bùi Úc tràn ngập tình mẹ con...!không đúng, là tình thương của ba.
"Anh có biết bộ dạng anh uống say thế nào không?" Hồ Anh hỏi.
Bùi Úc liền quay đầu nhìn về phía y.
"Anh nói rất nhiều lời khiến bọn tôi phải kinh sợ!"
Thấy Hồ Anh muốn đùa giỡn hắn, Địch Tinh Thần cong khóe miệng, đem bát cháo đưa cho Bùi Úc.
Bùi Úc bưng bát cháo đặt lên bàn ngồi xuống, nói: "Cậu không lừa tôi được đâu, tôi uống say rất thành thật."
Hồ Anh cười ngồi xuống bên cạnh: "Được rồi, nói thật, lần đầu tôi thấy có người uống say còn thành thật như vậy, không chỉ yên tĩnh sau khi uống say, ngay cả lúc uống say cũng đều yên tĩnh, nếu không nhờ Tinh Thần, chúng tôi cũng không biết anh đã uống say rồi."
Bùi Úc quay đều nhìn Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần lấy một cái đĩa nhỏ, múc một muôi dưa cải muối chua vào đĩa, đặt lên bàn ăn: "Nếu anh không ăn thích cháo hoa không vị, có thể ăn thêm cái này."
"Cảm ơn."
Nghe Bùi Úc nói cảm ơn, Địch Tinh Thần phốc một tiếng bật cười, nhất thời nhớ tối hôm qua Bùi Úc ngoan ngoãn luôn nói cảm ơn.
Bùi Úc ngẩng đầu nhìn cậu: "Cười gì hửm?"
Địch Tinh Thần cười lắc đầu: "Không có gì."
Có lẽ do Địch Tinh Thần cười rộ lên quá đẹp, tựa như gió xuân quấn theo mật hoa ùa vào trong lòng Bùi Úc, lại có chút thơm ngọt ngào, Bùi Úc mơ hồ nhớ tới chuyện nửa đêm hôm qua Địch Tinh Thần giúp đỡ, liền nói: "Hôm nay cậu có thời gian không?"
Địch Tinh Thần hỏi: "Buổi sáng hay buổi chiều? Buổi chiều em muốn đến trường, buổi tối thì ăn cơm với Nghiêm Chấp."
Hồ Anh ở bên cạnh lập tức nói: "Cậu đi ăn cơm với Nghiêm Chấp?"
"Anh ấy có em gái học chung trường với em, em gái ảnh muốn làm quen với em, nói muốn cùng nhau ăn cơm." Địch Tinh Thần nói.
Hồ Anh "ồ" một tiếng.
Đại khái do lần trước cùng đi siêu thị phát hiện Địch Tinh Thần khá tốt, Hồ Anh bỗng nhiên có chút ghen tị.
Nhất thời khó mà nói ghen tị với ai, khả năng đều ghen tị với Địch Tinh Thần và Nghiêm Chấp, cảm thấy hai người này đều ưu tú như vậy, đến với nhau đối với y mà nói rất không ổn.
Bùi Úc cúi đầu ăn cháo.
Địch Tinh Thần nhìn Bùi Úc: "Anh có chuyện gì vậy?"
Bùi Úc nói: "Tùy tiện hỏi chút thôi."
Địch Tinh Thân hỏi: "Hôm nay các anh có sắp xếp gì không?"
"Không có sắp xếp gì." Bùi Úc nói.
Hồ Anh nói: "Tôi muốn đi gặp bạn."
Ngày hôm nay rất nhiều người đi gặp bạn, Lâm Thanh Ninh, Hồ Anh, Đoan Nghệ Hoa, Ôn Nặc, Hoắc Thành, bao gồm cả Địch Tinh Thần.
Gặp gỡ bạn bè, trao đổi một chút tình hình của mình ở ngôi nhà nhỏ trong luyến tấm, giải bày chút mình đang thích ai, ai đang thích mình, những phiền muộn và niềm vui của mình, là cầu nối mà luyến tống chuẩn bị tránh việc quá căng thẳng.
Chỉ có Bùi Úc không có chuyện gì để làm.
Người này thật sự không có bạn bè thân thiết nào sao?
Địch Tinh Thần bày tỏ đồng cảm sâu sắc.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người bắt đầu lần lượt rời đi.
Địch Tinh Thần yêu cầu Hoắc Thành đưa Ôn Nặc đi.
"Hai người dự tính ăn ở đâu?" Hồ Anh đột nhiên hỏi Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp hơi sửng sốt.
Hồ Anh nói: "Không phải cậu muốn đi gặp em gái cùng Tinh Thần sao?"
Nghiêm Chấp "ừ" một tiếng, nói: "Ở nhà hàng gần Trung Vũ."
"Trùng hợp vậy, tôi vừa hay cũng ở gần đấy!" Hồ Anh nói: "Tôi đi gặp bạn xong, tôi có thể đến chỗ hai người ăn cơm không? Tôi cũng muốn quen thêm bạn bè."
Tâm tư nhỏ kia của y, Địch Tinh Thần sao có thể không nhìn ra, liền mỉm cười.
Hồ Anh nhìn cậu: "Có thể không?"
Địch Tinh Thần nói: "Anh phải hỏi Nghiêm Chấp."
"Có thể không?" Hồ Anh làm vẻ mặt đáng thương.
Mỹ nam đóng vai đáng thương phóng diễm quang ra bốn phía ai chịu cho nổi, ngược lại Địch Tinh Thần không chịu được: "Anh hỏi em họ anh chút đi."
Ý kiến của cô gái nhỏ là quan trọng nhất.
Nghiêm Chấp cắn môi dưới, trước mặt ống kính, không tiện biểu hiện dáng vẻ không muốn, không thể làm gì khác hơn là "ừ" một tiếng.
"Vậy lúc anh hỏi cô ấy, nói còn có thêm hai người bạn nữa, xem cô ấy có nguyện ý gặp hay không." Địch Tinh Thần đem Bùi Úc vào nói rõ tình huống thêm một lần nữa.
Ba công cùng y, y cầu còn không được a.
Đây không phải đãi ngộ của nữ vương thì là gì?
Nghiêm Chấp tức khắc đâm lao phải theo lao.
Anh thật sự không tiện cự tuyệt.
Nói với em họ là anh không muốn, lý do này tựa hồ rất gượng ép.
Dù sao lý do anh mời là gặp mặt bạn bè bình thường, làm quen một chút, cũng không phải là hẹn hò.
Bùi Úc thì không thành vấn đề, đại khái vì biểu hiện thường ngày của hắn quá lạnh lùng, Nghiêm Chấp và Hoắc Thành đều có chung quan điểm, chính là cảm thấy trong ngôi nhà nhỏ này người người đều có sự uy hiếp, mà người có sự uy hiếp nhỏ nhất chính là Bùi Úc.
Từ người này tựa hồ viết ra vài chữ như "Ông đây cùng luyến tống vô duyên".
Nhưng Hồ Anh không giống.
Hồ Anh hành động rất mạnh mẽ.
Nếu thật sự muốn dẫn Hồ Anh theo, vậy không bằng dẫn Bùi Úc đi theo còn tốt hơn.
"Tôi không đi được." Bùi Úc nói.
Địch Tinh Thần nói: "Không phải anh không có chuyện gì làm sao?"
Bùi Úc nói: "Tôi cảm thấy cậu nên hỏi ý Nghiêm Chấp lần nữa, xem cậu ta có muốn tôi đi cùng hay không."
Địch Tinh Thần nói: "Không chỉ có mình anh, còn có Hồ Anh nữa.
Mọi người cùng nhau, nhiều người thêm náo nhiệt."
Cậu cảm thấy Bùi Úc không hòa đồng, nếu tiếp tục như vậy nữa, khi nào hắn mới có thể ôm mỹ nam về được đây? Thừa dịp chương trình vừa mới bắt đầu không lâu, mọi người đang ở vạch xuất phát, phải nắm chặt cơ hội, nếu không đến hoàng hoa thái cũng lạnh mất.
*Nguyên văn — 黄花菜都凉了: Đại ý là đã quá muộn rồi.
Phải biết rằng luyến tống rất tàn khốc, fan CP còn tàn khốc hơn, cơ bản ba mùa đều xác định được rõ kết cục.
Cậu trực tiếp đưa tay kéo Bùi Úc đi: "Đừng nằm dài nữa, đứng dậy, nhanh lên nghe lời."
Bùi Úc bị câu "nghe lời" kia của cậu làm cho tâm ý một trận biệt nữu: "Cậu nói ai nghe lời."
Địch Tinh Thần liền nở nụ cười.
Cậu cười rộ lên quá đẹp, Bùi Úc chưa từng thấy người nào cười rộ lên ngọt ngào sáng ngời như vậy, Địch Tinh Thần cách hắn rất gần, lúc kéo hắn cơ hồ dán trên người hắn.
Hắn ngửi thấy mùi sữa thơm nhàn nhạt trên người Địch Tinh Thần, xen lẫn mùi thơm của sữa tắm và dầu gội đầu, mùi vị của nam sinh vườn trường, vừa cao khiết vừa bình đạm, lại đặc biệt câu nhân.
Trong lòng hắn nóng lên, bị Địch Tinh Thần kéo dậy.
Hồ Anh dứt khoát không đi xe của mình.
Bốn người cùng ra cửa, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, Hồ Anh trực tiếp nhảy lên đi dưới ô cùng Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp thật sự thất lạc chết rồi.
Anh thật sự không nghĩ tới buổi "hẹn hò" mà mình mong đợi cư nhiên biến thành buổi tụ hội nhiều người.
Anh trầm mặc giơ ô cùng Hồ Anh đi về phía bãi đậu xe, Hồ Anh nói gì, anh đều nghe không lọt vào tai chữ nào, chỉ có tiếng mưa ào ào vây quanh anh, hơi nước làm ướt áo khoác sạch sẽ của anh.
Bùi Úc bung dù, nghiêng đầu nhìn Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần bước tới dưới ô, thuận tiện bắt cánh tay Bùi Úc.
Bùi Úc rất ít thân cận với người khác như thế, Địch Tinh Thần chỉ vô ý nắm lấy tay anh, bỗng một luồng cảm xúc quái lạ dâng lên trong hắn, mím môi mỏng, khuôn mặt rõ ràng nghiêm túc hơn.
Hai người đàn ông cao lớn che chung một cái ô, nhưng thật ra có chút không chịu nổi, Địch Tinh Thần dứt khoát khoác tay sau lưng Bùi Úc, chen chúc vào bên trong.
Khoảng cách chỉ có hai mươi ba mươi bước chân, đối với Bùi Úc mà nói, nhưng có chút khó giải thích được thấy dài dằng dặc.
Đêm qua say rượu có rất nhiều ký ức bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn, đầu hắn vẫn có chút choáng, tâm cũng nặng nề, như là bị mưa làm ướt, nhưng trái tim lại nhiệt huyết, khiến giọt mưa lạnh cũng trở nên ấm áp.
Bùi Úc chưa từng yêu ai, tình cảm và thân thể đều là tờ giấy trắng.
Hắn từ nhỏ quái gở, độc lai độc vãng, không bạn bè, không quen thân cận với người khác.
Tình cảm của hắn không rõ ràng dứt khoát như Hoắc Thành và Hồ Anh, cũng không nội liễm mà mẫn cảm như Nghiêm Chấp, có thể nhanh chóng nhận ra tâm ý của chính mình, lập tức ra tay hành động.
Dù cho bắt gặp ánh mắt của Địch Tinh Thần vào lần gặp đầu tiên, hắn vẫn như trước có chút nghi hoặc: nếu như thể hiện thích gì đó, vậy tại sao phải đi lưu tâm một người, điều đó không mang đến sự vui sướng, mà làm tâm tính hắn càng thêm buồn bực khó giải thích được.
Đối với người lạnh nhạt về mặt tình cảm như hắn mà nói, nhất định phải có một gì đó gây ra sự tình vốn có.
Sự tình sâu sắc, rõ ràng, có lực tác động, xuyên qua trái tim hắn, mới làm hắn thanh tỉnh, bật mở công tắc dục vọng.
Bốn người không cần đi hai xe.
Nghiêm Chấp lái xe, Hồ Anh trực tiếp ngồi lên ghế phó lái.
Địch Tinh Thần và Bùi Úc ngồi phía sau.
Dọc theo đường đi Địch Tinh Thần và Hồ Anh vẫn luôn trò chuyện với nhau, Bùi Úc và Nghiêm Chấp đều trầm mặc, Nghiêm Chấp nhìn đường phía trước, Bùi Úc thì nghiêng đầu nhìn trời mưa ngoài cửa sổ.
"Kỳ thực trước kia tôi thường tới khu phố bên cạnh trường đại học." Hồ Anh nói: "Bên đó có rất nhiều người trẻ tuổi, gần đây hình như còn mở thêm một con phố ẩm thực?"
"Đúng vậy, đồ ăn ngon ở đó đích thực đặc biệt nhiều, hơn nữa hàng đẹp giá rẻ.
Sau này có thời gian anh đến đây chơi, em có thể dẫn anh đi ăn toàn bộ con phố quanh trường đại học." Địch Tinh Thần nói.
"Được, bất quá gần đây không đi được, chờ chương trình này kết thúc đi, sau khi kết thúc tôi đến tìm cậu chơi."
"Oa, em còn tưởng chờ tiết mục