----
Xe đang trên đường về Diệp Ngôn sau khi suy tư thì quay qua nhìn Bảo Thiên nhéo má cô cười vui vẻ.
Bảo Thiên nhăn mặt nói " đau " hắn cũng không buông tha vẫn tiếp tục hành động kỳ quặc....
----
Mặc kệ anh tài xế đang không biết chuyện gì khiến hôm nay cậu chủ lại như thế , cũng hơi lo lắng.
Từ trước đến giờ, Diệp Ngôn thật sự chưa bao giờ cười nhiều như thế. Thật sâu trong tâm hồn của hắn có một tổn thương gì đó khiến cuộc đời của hắn thiếu vắng nụ cười.
Nhưng, từ khi có sự xuất hiện của Bảo Thiên ( món quà ông trời cố tình ban cho hắn ) , mỗi ngày bên cô là chuỗi ngày thật sự gọi là sống lại với Diệp Ngôn.
Một lát sau thấy tiểu bảo bối xệ mặt xuống má đỏ hồng lên nên hắn mới tha rồi ôm cô vào lòng ....
Diệp Ngôn nhớ vụ việc lúc nãy hỏi :
" Tại sao, không cho anh xử đẹp cô ta ..."
Cô cười :
" Anh ra tay thì nặng lắm, phụ nữ như vậy không cần đến anh đâu ... e dư sức rồi hì hì ..."
Diệp Ngôn ngẩn người nhìn cô một lát rồi tiếp tục ôm cô chặt hơn.
Tới Bảo Thiên cũng thấy hôm nay chồng mình đặc biệt vui. Từ khi tỉnh lại tới nay đây là lần đầu cô thấy hắn cười quá ba lần một ngày , lại còn cười một mình.
----
Xe đã về đến trước nhà.
Bước vào nhà, ngay lập tức Bảo Thiên mệt lã người đi thẳng lên phòng nghỉ ngơi.....
Diệp Ngôn quay qua hỏi cô, hắn uống hơi nhiều nên mơ hồ kề sát tai cô hỏi nhỏ....
"Tiểu Bảo Bối ...!!! em có đói không ???"
Cô nhanh chóng trả lời tay vừa soạn đồ tắm :
" Không...!!! em chỉ muốn tắm thôi, trời nóng thật còn bị ai đó cho mặc đồ chống đạn kiểu này thì làm sao chịu nổi "
Diệp Ngôn liếc cô một cái nói :
" Tiểu Bảo Bối kia .... em dám nói thế hả .... """
----
Hắn vừa dứt lời cô đã ôm choàng lấy cổ hắn:
" Hôm nay em thấy anh rất vui , lý do gì có thể nói em nghe không ? "
Hắn nhìn cô nói :
" Do anh đã thông suốt một chuyện - anh nghĩ mình nên sớm có một đứa con .."
Bảo Thiên vừa nghe xong mặt đỏ bừng bừng vội lui ra nói gấp :
" Chồng say rồi..."
Diệp Ngôn nói tiếp lời :
" Um...!!! Anh đã say em rồi..." "
Lúc đó trên người cô chỉ có tấm khăn quấn chuẩn bị vào phòng tắm, tay hắn nhanh chóng ôm lấy eo cô trong nụ hôn nồng nhiệt bởi chút men rượu kèm sự kiềm nén bấy lâu,,
Hắn ta lúc này không còn cách nào khác chỉ biết mình đã thích thật sự thích , muốn người phụ nữ trước mặt mãi mãi thuộc về mình.
Nhưng rồi ...!!! Hắn đẩy cô ra ...!!!
Cô mở to mắt nhìn hắn với nét mặt muốn hỏi : " đã là vợ chồng nhưng sao anh lại thế "
Hắn nhìn thấy cô nhìn mình không hiểu chuyện gì, sợ cô nghĩ sai lệch muốn giải thích, nhưng :
" Diệp Ngôn ...!!, mày giải thích gì với cô ấy ngay lúc này bây giờ, không lẻ nói, vì cô ấy mất trí nên mày tình cờ dư gạo nên lừa cô ấy về nuôi, chuyện điên rồ như thế, không thể nói ra được, có nói cũng không ai tin. Nhưng, hiện giờ người phụ nữ trước mặt mày là cao xanh khiến mày phải đổ gục, muốn bảo vệ tha thiết, cô cũng toàn tâm yêu mày rồi , vậy nếu xảy ra chuyện gì liệu có sai không ??)
Tình yêu là một thứ rất kỳ diệu các bạn ạ :"Nó khiến tảng băng dự là cô độc cả đời lại tan chảy trước một ánh nhìn ngọt ngào " Duyên đến quả thật thần cũng không né được.
Dù cho Diệp Ngôn nghĩ ra trăm ngàn lý do để không chạm vào cô, nhưng khi yêu rồi thì ích kỉ chiếm giữ là đương nhiên , hắn đã yêu cô, hắn muốn cô thuộc về hắn, Ngay lúc này ...
Diệp Ngôn chợt thốt ra lời :
" Chết thì chết ... ăn xong chết cũng cam lòng ..."
----
Bảo Thiên nhìn vẻ mặt của hắn lúc này , câu nói hắn vừa thốt ra không nhịn được che miệng cười nói :
" Em không có độc, ăn sẽ không chết .... ông xã ..!!!"
Hắn nói nhìn vào mắt cô nói dịu dàng :
" Em đang dụ dỗ anh đấy ư .... bảo bối của anh có vẻ không lo sợ mấy..."
Cô cười nhéo má hắn thật mạnh làm hắn cau mày ... rồi nhỏ giọng nói :