Buổi tối, Bảo Thiên về đến nhà ngay lập tức điện thoại cô vang lên, cô vội bắt máy vì biết do Diệp Ngôn gọi :
" Nhớ ....!!!! " một từ duy nhất thốt nhanh từ cửa miệng của cô, không để cơ hội cho người nào đó đầu dây bên kia kịp hỏi...
Đầu dây bên kia bỗng im lặng một hồi lâu, chỉ nghe được tiếng thở dài có vẻ mệt mỏi âm điệu lúc này nhẹ nhàng đến mức khiến ai đó nghe được cũng phải trằn trọc khó ngủ đấy.
Một giọng nam thật ấm áp :
" Anh cũng vậy ...."
---
Cô cảm nhận được lòng ngực đập nhanh lên, mắt hơi rưng kèm tí giận dõi nói cao giọng :
" Giờ mới nhớ đến em, thật là có nhớ không hay tiện tay bấm gọi...."
Diệp Ngôn vẻ mặt bên kia chắc khó coi lắm đây khi nghe Tiểu Bảo Bối hắn nói lẩy... Diệp Ngôn nói :
" Bớt nói lung tung, chiều tối nay đi chơi vui không? ..."
Cô có chút ngạc nhiên vì anh biết cô đi chơi , nhưng nghĩ lại chắc do hai vệ sĩ báo cáo lại phía anh, giờ cô mới hiểu cuộc gọi sao đúng lúc vậy , Bảo Thiên mĩm cười không giận lại vui vì tảng băng ngàn năm kia thật sự rất rất chu đáo :
" Không vui...!!! Chỉ vui khi được anh dẫn đi mua đồ mùa Đông thôi ...""
---
Diệp Ngôn duy chỉ bị Tiểu Bảo Bối của hắn trêu chọc mà cười thôi :
" Tiểu Bảo Bối ... niềm vui của em là chọc cho anh giận đúng không ...!!""
Cô cười hí hửng nói : " Đúng Đúng ....!!"
Bên kia
" Rừm ummm..." một tiếng cô liền đổi lại :
" À ... Không ... Không đúng ....."
----
Họ nói chuyện không nhiều mấy, chỉ tạm để lấp đầy nỗi nhớ xa nhau, Hắn nói khuya rồi kêu cô đi ngủ sớm đi, mai còn đi làm.
Nghe báo cáo lại, cô tiếp thu cực nhanh giống như là biết những việc đó hết rồi. Nhưng thật ra hắn không còn ngạc nhiên về vấn đề đó. Diệp Ngôn nghĩ khi nào rãnh phải dẫn cô đi tái khám kèm test luôn chỉ số IQ của tiểu yêu tinh này xem thế nào.
----
Thế là 3 ngày trôi qua đầy buồn chán, ai trong văn phòng cũng thấy cô và Tiểu Vy lạ lạ làm sao. Không nói không cười nhiều, mấy thím nhiều chuyện cứ nghĩ là chắc họ đang giận nhau.
---
Chiều đó như thường khi Bảo Thiên lên xe đi về nhà ăn uống rồi ra ban công hóng gió ngắm sao trời chờ đến tối khi Diệp Ngôn xong việc gọi cho cô thì cô mới ngủ ngon được.
Thế là có cuộc gọi từ Tiểu Vy, cô thấy lạ nhấc máy lên bên đầu dây bên kia giọng nữ say xỉn nói :
" Bảo Thiên ơi... tớ buồn đi uống rượu nhưng không biết bóp tiền tớ đâu mất rồi, giúp tớ với ...."
Bảo thiên nghe vậy liền hỏi cô ấy đang đâu vọi thay đồ đi xuống kêu tài xế chở cô đến đó....
Nơi cô đến là một Bar khá lớn ở thành phố A...
Bảo Thiên nói với hai anh vệ sĩ đứng bên ngoài chờ đó không cần vào, cô vô trả tiền rồi đưa bạn cô ra ngay thôi....
Vừa bước vào thì mùi rượu mùi nước hoa trong đó nực nồng, âm thanh ồn ào, cô nhìn quanh tìm kiếm Tiểu Vy thì thấy cậu ấy ngồi ở một góc, Cô đi đến dùng khăn lao mặt cho cậu ấy kêu bồi bàn tính tiền. Bảo Thiên hỏi :
" Sao cậu ra nong nỏi này, có chuyện gì nói tớ nghe.... "
Tiểu Vy khóc nức nở :
" Tớ ... Tớ bị đá rồi... huhu ...""
Thì ra mấy ngày ngày Tiểu Vy cứ buồn buồn là vì nghi ngờ người yêu cô ngoại tình, và cô đang điều tra lại không muốn tin đó là sự thật. ( Tội nghiệp cô gái ngây thơ "nhảy vực bất thành" này quá đi )
----
Bảo Thiên lau nước mắt cho Tiểu Vy ôm cô nói vuốt vuốt lưng nói:
" không sao chúng ta về thôi " .
Thì đột nhiên Tiểu Vy khóc to lên trong cơn say nói :
" Hắn đang ở trên kia với cô ta... Hắn không xem tớ ra gì .... "
Bảo Thiên nghe vậy có phần tức giận nhưng cô cũng hiểu không nên lo chuyện bao đồng nên an ủi Tiểu Vy khuyên cô về thôi.... Vừa lúc đó hai người kia cũng vừa bước xuống thấy Tiểu Vy hắn ta đứng sựng lại, cô người yêu mới của tên đó thì