" Ôi ...!!! Em ngủ quên trễ giờ rồi , em phải đi làm ngay ...". Bảo Thiên hớt hãi ngồi bật dậy.
" Ai cho em đi làm .... Anh đuổi việc em rồi . Em quên rồi sao ? ..." Diệp Ngôn đang nằm cạnh tay gác sau đầu đọc báo, nét mặt bình tĩnh trả lời.
"??????" Ai kia hết nói nổi.
----
Bảo Thiên nghe xong quay qua lườm hắn " Tại Sao...? "
- "Em còn dám hỏi tại sao à ..."
- " Có chết cũng phải biết nguyên nhân vì sao chứ ..."
- " Vì em đã đắc tội với Diệp Ngôn anh ..."
- " Anh ..." Cô hậm hực tức giận nhìn chồng mình.
-------
Bảo Thiên thấy việc làm căn mãi thế này thì không tốt chút nào. Chồng cô tính khí ngang ngạnh, thích ngọt chứ không thích chua. Cô thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, quay qua tươi cười ngọt ngào trèo lên người Diệp Ngôn...Hắn bỏ sấp báo xuống tay vịn vào eo cô:
" Em đang làm gì thế ...."
Cô: " không làm gì cả "
Mặt hắn cười ranh mãnh :
" Thật ra anh không thích cảm giác mạnh, mà nếu phu nhân anh thích thế thì đành chịu vậy ...."
Bảo Thiên đỏ hết cả mặt xoay người úp mặt anh xuống gối không cho anh dùng ánh của sói đó nhìn cô nữa
" Anh đang nghĩ đi đâu vậy ...Em đấm lưng cho anh ..."
----
Diệp Ngôn vừa nằm xem báo thêm tí vừa để phu nhân hả hê đấm bóp trên vai và lưng cho anh...
" Nghĩ vài ngày cho khỏe, không được bướng cãi lại, vậy đi ..." - Cô : " vâng...!! thưa Diệp Tổng phu quân ..."
-----
Bước xuống nhà thì cả phòng khách ồn ào cả lên. Diệp Ngôn chau mày hỏi chuyện gì đang xảy ra thì thấy Vũ Đình Văn đang ngồi bên dưới phòng khách. Thấy Bảo Thiên hắn ta chạy đến định đưa tay lên trán cô rồi hỏi thăm thì bị Diệp Ngôn hất tay ra nheo mắt nhìn hắn.
Vũ Ca cười với Bảo Thiên :
" em không sao chứ, làm anh lo lắng khi nghe tin em ngất xĩu ..."
( Ôi trời thêm một ông thần xuất hiện nữa rồi, ông này xem ra cũng xem trời bằng vung đây mà ).
---
Bảo Thiên tay đang ôm lấy tay Diệp Ngôn nhìn anh một cái rồi mới trả lời Vũ Ca :
" Tôi không sao rồi cám ơn anh quan tâm, anh ngồi đi ...."
----
Cả ba người đến phòng khách ngồi xuống uống trà... Bảo Thiên mời Vũ Ca ở lại ăn cơm để cám ơn anh chuyện hôm trước giúp cô, mà đến nay mấy lần gặp chưa có dịp đền ơn...
Thật ra cô cũng phải để ý nét mặt Diệp Tổng nhà ta, a nhẹ gật đầu cô mới dám hành xử như thế.
Bảo Thiên nói hai người ngồi nói chuyện cô vào bếp phụ chuẩn bị bữa cơm...