----
Bảo Thiên nằm trong phòng lăn qua lăn lại, nét mặt cô trầm tư một lúc,rồi lại chóng tay suy nghĩ liên tục làm Diệp Ngôn không hiểu hôm nay cô ấy chạm trúng sợi dây nào mới trở nên như vậy .
---
Bảo Thiên nhớ đến mấy ngày trước cùng đi mua sắm với Tiểu Vy cô ấy đã lỡ miệng hỏi một câu:
" Khi nào thì hai người tính tổ chức hôn lễ..."
Làm Bảo Thiên lúc đó mới chợt nhớ ra là thân phận cô chưa được chính thức công bố, mà vị trí phu nhân hiện giờ là mật định như vậy hay nói cách khó nghe hơn là cô bị bắt về làm phu nhân một cách danh không chính ngôn không thuận. Nghĩ đến đây cô nhìn ai kia với ánh mắt đầy bi tráng. huhu. Bảo Thiên không cam tâm chút nào. không lẽ cứ như thế là xong sao. Vậy thì lợi cho ai kia quá mức rồi.
Diệp Ngôn thật quá đáng.. Giờ cô mới nhớ đến việc tai nạn giao thông hôm ấy.. làm cô mất trí rồi tự dưng thành vợ hợp pháp với Diệp Ngôn luôn...
Tới nay cô không phản đối nên thành ra như thế này đây, thật là tai nạn lỗ vốn mà...Haizz
Bảo Thiên than thầm....
" Em phải tính vụ này ra lẽ với anh mới được Diệp Tổng Đại Nhân.."
Ai đấy đang ngồi cạnh bỗng như có cơn gió lạnh thổi qua, làm hắn rùng mình.
----
Nghĩ vậy cô nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi keng két mặt đầy vẻ bất đồng ...
" Em làm gì thế ..."
Vừa nghe giọng Diệp Ngôn vang lên cô liền chỉnh đốn tư thế lại.. Nét mặt hơi hốt hoảng nhất thời, do cô đang tính làm việc xấu gì đây nên chột dạ...
" Không việc gì ... chỉ là có chút việc nghĩ mãi không thông..."
Diệp Ngôn nghe xong vẫn chưa hiểu nổi tâm tình người phụ nữ cùng giường với mình..
Hắn lắc đầu rồi đi về phía thư phòng không mấy quan tâm lắm..
Càng làm cô tức phừng phừng thêm... Chồng cô cả tuần nay không biết bận việc gì, đi công tác mấy ngày trời không nói, về cũng lơ lơ cô đi, không biết đang tính giở trò gì..
Càng nghĩ càng khó hiểu. Hai là hắn ta đi ngoại tình, nuôi người phụ nữ khác bên ngoài. Việc này nghe ra không chút khả thi. Cô nhanh chóng vứt mấy suy nghĩ tầm phào đó qua một bên.
Bảo Thiên ngồi dậy tóc tai vẫn còn rối tung, mặc chiếc đầm ngủ... tiến về thư phòng trong cơn nóng giận ngút trời...
Cô đẩy cửa vào thấy ai kia đang đứng nhìn ra phía ngoài cửa sổ...
Ánh trăng sáng bên ngoài chiếu qua cánh cửa,, gương mặt nghiêm nghị pha tí lạnh lùng của ai đó được ánh sáng chiếu vào làm càng sáng bừng thêm, cảnh sắc này thật biết lấy lòng người, đẹp mờ ảo đến mê hồn...
Cô thấy tâm dịu nhẹ hẳn đi, chân cô không mang gì cả, bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cửa sổ cạnh người ấy..
Cô không muốn