---
Đang ngồi cà phê buổi sáng ở khuôn viên nhà, bỗng nhiên Diệp Ngôn có điện thoại từ trợ lý Lý
---
" Nghe ...!!! Việc gì..."
Trợ lý Lý nói :
" Dạ...!!! Khoảng thời gian nào anh quay lại làm việc ạ , để tôi sắp xếp ...!!! "
---
Diệp Ngôn cười nhếch miệng nói :
" Thế nào ...!!! Nhiều việc quá hay là ít việc quá ..!!!"
Trợ lý Lý thật sự là một siêu nhân cấp toàn địa cầu, dưới trướng của Diệp Ngôn...
Anh ấy những ngày qua lo việc trong , việc ngoài công ty, rồi nào là việc bang hội, muốn tẩu hỏa nên phải ra thượng sách là gọi điện nhắc nhở boss đi làm thôi huhu ..
Trợ lý Lý cười gượng nói :
" Chỉ có ngài hiểu tôi nhất, thật sự rất nhiều việc cần ngài đến giải quyết ạ ..."
Diệp Ngôn thở dài một tiếng :
" Được rồi cố gắng thêm tí thời gian nữa để tôi giải quyết việc nhà xong trước đã ...!!!"
---
Trợ lý Lý ngạc nhiên :
" Việc nhà ....!!! "
Diệp Ngôn biết mình nói hớ ra liền nói :
" Cậu còn hỏi tiếp thì đến khi nào phu nhân tôi sinh con xong , tôi mới đi làm ..."
---
Trợ lý Lý hiểu ra vấn đề nhìn trời cười mím môi đau khổ tự nói với lòng:
" Boss mình thật sự trúng sét ái tình rồi , lần này khổ rồi, khổ thật rồi ..."
Anh ta không dám nhiều lời nữa :
" Dạ vâng, tôi hiểu rồi, việc về phu nhân tôi cũng đang cho người điều tra nhanh hơn, có thể phu nhân là người sống ở nước ngoài, hoặc là du học sinh nên tới nay chưa rõ mấy...!!"
---
Diệp Ngôn ngắt lời :
" Được rồi...!!! " rồi tắt máy ngang và nói ra miệng :
" Phiền thật ..."
--
Hắn cầm tách cafe sáng nhâm nhi quay đầu về hướng tiểu Bảo Bối kia đang trồng hoa hồng trong sân vườn nhà hắn.
---
Bảo Thiên chăm chú trồng hoa bón phân không để ý xung quanh, mãi đến lúc sau thì mới nhìn qua phía Diệp Ngôn thấy hắn đang nhìn mình trầm trầm.
Đôi mắt Diệp Ngôn ngoài vẻ lạnh lùng vốn có ra thì sâu tận bên trong là ngọn lửa cực kỳ ấm áp, chỉ khi hiểu hắn mới nhìn thấy được điều đó trong hắn.
Hắn thấy cô quay qua nhìn thì lấy báo ra đọc giả vờ không chú ý đến cô.
Không biết hắn đang tập trung gì mà khả năng đề phòng kém đi, cô đang rón rén đi đến kế bên hôn trộm vào má hắn một cái...
Hắn giật mình cau mày lại nhìn sang cô, Bảo Thiên dùng tay vuốt đôi chân mày kéo ra, hôn lên trán hắn một cái thứ hai.Đôi mắt long lanh nhìn hắn cười tươi trong nắng.
---
Không tài nào lạnh lùng với cô, không cách nào làm lơ với cô, giờ chỉ như con sói con ngoan ngoãn cho cô chọc phá mà thôi.
Cô cười nói :
" Diệp Tổng...!!!! Có ai nói, anh cười rất đẹp không ...!!!"
Hắn nhếch miệng toát lên nét thanh cao của một nam thần nói :
" Ai dạy em nói chuyện nịnh nọt như vậy ..?? "
Cô cười tươi buông hai nhánh hoa hồng đặt lên bàn rồi ngồi lên người Diệp Ngôn ôm lấy cổ hắn :
" Anh nghĩ thử xem, người như em sao lọt vào mắt của Diệp Tổng đây được vậy, em muốn biết .."
Hắn trầm ngâm suy nghĩ, cuối xuống tránh ánh mắt của cô thì lại bắt gặp ngực cô cùng hơi thở, hắn liền ngước lên nhìn thấy