Hoắc Kiệu ôm Ân Lâm Sơ ra ngoài cửa, bấm bấm gì đó trên điện thoại, rất nhanh đã liên lạc được: "Đi rồi sao?"
"Chưa đi xa, tao trở lại ngay đây."
Người ở đầu dây bên kia đáp lại.
"Ừ, phiền mày."
"Hai chúng ta sao lại nói phiền được, tới ngay đây."
Người ở đầu kia điện thoại và Hoắc Kiệu có lẽ vô cùng thân thiết, làm Ân Lâm Sơ cảm giác, Hoắc Kiệu yêu cầu gì anh ta đều sẽ đáp ứng.
Hoắc Kiệu bế Ân Lâm Sơ xuống lầu mà mặt không đỏ thở không gấp, chỉ nghe âm thanh đúng là không đoán ra hắn đang khiêng thêm một người.
Dời sự chú ý từ đoạn hội thoại súc tích hiệu quả kia đến tư thế của hai người, Ân Lâm Sơ kéo cổ áo Hoắc Kiệu ra hiệu để hắn thả cậu xuống, choàng tay qua sau lưng dìu cậu đi là được rồi.
Hoắc Kiệu làm như không thấy sự cự tuyệt của cậu, bước chân dần dần nhanh hơn, sắc mặt ngưng trọng như thể gặp chuyện lớn.
Ân Lâm Sơ đành nhắm mắt mặc kệ, thích làm gì thì làm, người về là được rồi.
Đèn hành lang vẫn luôn bật sáng, có người hầu nghe thấy động tĩnh truyền ra từ phòng Hoắc Kiệu liền đi kiểm tra, lại thấy thiếu gia mới cưới đang bế một người đi xuống dưới lầu, chớp mắt đã ra đến cửa chính.
Cô nghi hoặc đi đến phòng thiếu gia, bên trong không có ai, Ân thiếu gia vừa mới chuyển vào cũng không thấy đâu.
Trên giường có dấu vết người từng ngủ qua, chỉ là không biết người đã đi nơi nào.
Người hầu lại nhìn sang hướng khác, vừa thấy cái lỗ to trên tủ quần áo liền bị dọa nhảy dựng, trong lòng nảy ra một phỏng đoán không mấy tốt đẹp.
Vật liệu dùng cho tủ quần áo là gỗ cứng Hoắc phu nhân chính tay chọn lựa, bền không dễ hỏng, nghe nói còn có tác dụng ngăn côn trùng.
Cửa tủ rất chắc chắn, sức lực của người bình thường căn bản không thể phá hỏng.
Mà cái lỗ lớn đến vô lí như vậy hiển nhiên là do hứng chịu bạo lực của con người, người hầu căn bản không nghĩ tới Ân thiếu gia vừa mới chuyển vào, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.
Thiếu gia nhà cô bỏ chạy ngay giữa hôn lễ còn chưa nói, đã vậy còn giữa đêm quay về đánh người rồi gói mang đi!
Việc này không thể xem thường, người hầu vội vàng chạy tới trước cửa phòng Hoắc phu nhân, gõ cửa.
Hoắc phu nhân vừa mở cửa, cô liền báo cáo tất cả những gì cô vừa thấy, cửa phòng cách vách lặng lẽ mở ra, Hoắc Yểu thò một cái tai ra hóng chuyện bên ngoài.
Cô vốn là bị chuyện ban ngày xảy ra trong hôn lễ làm cho không ngủ được, động tĩnh lúc nãy lại lớn như vậy, không nghe thấy thì chắc chắn là lỗ tai có vấn đề.
Tính tò mò của cô giống như giá đỗ bị vẩy nước, không tài nào kìm lại được.
Hoắc phu nhân nghe xong đến lông mày cũng không thèm nhăn: "Chuyện đêm nay không được bàn tán lung tung, đi nghỉ đi."
Nữ chủ nhân đã nói như vậy, người hầu cũng chỉ có thể đè xuống tâm tư tò mò, hậm hực trở về phòng mình.
Hoắc phu nhân liếc sang cửa phòng bên cạnh, "Hoắc Yểu, ngày mai con không cần dậy sớm sao, bây giờ còn chưa ngủ?"
Hoắc Yểu bị điểm danh hoảng hốt một trận, thành thật đóng cửa phòng.
Dù quản được thân thể, nhưng trong lòng nghĩ cái gì còn quản được sao?
Hoắc Yểu cả đêm nghĩ xem hai người kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì, anh trai tuy thân thủ tốt, nhưng cũng không tùy tiện đánh người, không đến mức là động thủ thật chứ?
Cửa xe hình như là của bộ đội chuyên dụng, Ân Lâm Sơ bị ôm vào trong xe đã đạt tới loại bình tĩnh tới đâu hay tới đó, thản nhiên đối mặt với ánh mắt đang quan sát cậu qua kính chiếu hậu.
Người ngồi lái có chút quen mắt, hắn vẫn mặc đồng phục, hình như hôm nay không tham gia hôn lễ.
Ân Lâm Sơ rất nhanh tìm được gương mặt này trong đầu, ngày mà Hoắc Kiệu đi Ân gia tìm cậu, là người này đứng ở cửa chờ.
"Khang Húc, phiền mày đưa tao đến bệnh viện."
Hoắc Kiệu nói với người nọ.
Chính là người lúc trước gửi tin nhắn cho hắn, "Trần Khang Húc", Ân Lâm Sơ cuối cùng cũng ghép được tên vào mặt người này.
Quan hệ hai người họ có vẻ không tồi.
Đáng tiếc bảng nhắc nhở vẫn không nhúc nhích, Ân Lâm Sơ không thể tranh thủ thêm chút điểm, tiếc không chịu được.
Tới bệnh viện, bác sĩ trực ca đêm là một người trung niên hói đầu, ông nhìn chân Ân Lâm Sơ mà lâm vào trầm mặc, kim của đồng hồ trên vách tường vẫn "tích tắc" nhích từng chút một, mà ông không nghẹn ra nổi một câu.
"Tình hình thế nào?" Hoắc Kiệu có chút khẩn trương.
Bác sĩ "a" một tiếng, nói chuyện ấp a ấp úng: "Tình huống không phải quá tốt...."
Hoắc Kiệu đứng lên: "Rất nghiêm trọng?"
Vị bác sĩ đầu trọc, mồ hôi nhễ nhại, nhưng lời nói vẫn là ba phải: "Bị thương thì chắc chắn là có rồi, tình trạng thì, có thể nặng có thể nhẹ..."
Ân Lâm Sơ không muốn ở lại chỗ này, cậu có cảm giác mình đang bị Hoắc Kiệu bắt cóc, bác sĩ kia là đồng phạm đang giúp hắn kéo dài thêm chút thời gian: "Có chuyện gì bác sĩ không thể nói thẳng sao?"
Không phải bác sĩ không muốn nói, ông còn không hiểu rõ sao? Có thể vào lúc 3, 4 giờ sáng hoảng hốt vọt vào bệnh viện, chắc chắn là coi trọng đến một mức nhất định rồi, cho dù kiểm tra ra chỉ là bong gân chút xíu, nói ra chắc chắn cũng sẽ không làm vừa lòng người ta.
Còn có khả năng sẽ bị đối phương nghi ngờ: Rốt cục ông có kiểm tra cẩn thận chưa? Ông có phải là bác sĩ không đấy?
Như thể sợ người khác bệnh quá nhẹ, mình không kịp tỏa hào quang bốn phía.
"Cổ chân của cậu bị bong gân nhẹ."
Bác sĩ thong thả ung dung, "Nhưng đừng tưởng rằng đây là vấn đề nhỏ, bong gân lâu không khỏi hẳn cũng sẽ dẫn tới hậu quả rất nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian này không được hoạt động chân quá độ, cũng không được dùng sức quá, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ ổn thôi."
Hoắc Kiệu nghiêm túc nghe bác sĩ nói, suy tư một lúc rồi bảo Ân Lâm Sơ chờ một lát.
Hắn đứng dậy ra ngoài, lúc trở về còn đẩy thêm một cái xe lăn.
Trong lòng Ân Lâm Sơ lập tức dự cảm không ổn, lập tức mở miệng: "Tôi không cần ngồi xe lăn."
Hoắc Kiệu dùng ngữ khí không cho phép từ chối nói: "Không được tùy hứng.
Bác sĩ nói em không thể dùng sức quá mạnh, chuyện này phải theo tôi."
[Giá trị chịu ngược +2, 34/100.]
Ân Lâm Sơ ngồi ở trên xe lăn, bắt đầu tự hỏi sao tình huống tự nhiên lại thành được thêm điểm.
Vừa rồi Hoắc Kiệu quá mức nghiêm túc, ngữ khí cũng không tính là tốt.
Nói cách khác, Hoắc Kiệu mắng cậu, cũng có thể được cộng điểm.
Nhưng Ân Lâm Sơ không dám làm thử, vì làm sai một cái là bị trừ điểm..
Tình hình trước mắt không thích hợp để hành động liều lĩnh, điểm của cậu còn chưa đến lúc