>
----------------------------------------------------------------------------------------
Một tiếng gầm dữ dội cùng vài chiếc phi thuyền quân sự hạ cánh cách nơi đây không xa.
Cửa khoang mở ra, một nhóm binh lính trang bị vũ trang nối bước ra ngoài, xếp thành một đội ngũ chỉnh tề.
Áo giáp trên người bọn họ khác hẳn với nhóm vệ binh trên phi thuyền, Ân Lâm Sơ đoán loại áo giáp này tuy có cấu tạo nhẹ hơn, nhưng nếu nhìn bề ngoài có thể dễ dàng biết được nó thuộc về đội ngũ nào.
Ngay sau đó, có thêm bốn người từ trên phi thuyền đi xuống.
Bọn họ đều mặc thường phục, lại có một người nhìn tư thế đi đường có thể nhận ra tác phong quân nhân.
Trong số họ có một người phụ nữ, đứng gần người phụ nữ nhất là người con trai, có lẽ họ là mẹ con.
Người phụ nữ chỉ về hướng cậu, lập tức liền có người bước đến ngay trước mặt.
Đó là một người đàn ông trung niên trông khéo léo nhất trong số họ.
Ông ta nở nụ cười: "Ân thiếu gia, ngài không sao chứ!"
Ân Lâm Sơ liếc mắt nhìn ông ta, ánh mắt dừng lại trên người đôi mẹ con kia.
Người phụ nữ có vẻ được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn còn chưa đến bốn mươi tuổi.
Còn người con trai bên cạnh bà ta chỉ mới hơn hai mươi, mẹ con hai người tướng mạo có nhiều điểm giống nhau.
Bảng nhắc nhở xuất hiện những người có liên quan, cần chú ý phải chú ý.
Còn những người khác, không quan trọng lắm.
Người đàn ông trung niên bị cậu ngó lơ có chút bối rối, ông ta hiểu rõ được mặt tối của Ân gia, cũng lý giải được thái độ của đại thiếu gia.
Để tang mẹ chưa được một năm, bố đã lập tức cưới người mới, người vào cửa được nửa năm đã sinh ra nhị thiếu gia.
Đợi đến năm mười sáu tuổi, đại thiếu gia ngay lập tức dọn ra khỏi nhà, không bao giờ gặp lại những người gọi là "người nhà" đó nữa.
Kể từ lúc đó cũng đã tám năm trôi qua.
Giờ khắc này gặp lại, có thể nói là kẻ thù gặp nhau, khóe mắt nảy lửa.
"Đại thiếu gia, nơi này rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào vụ nổ thứ hai cũng có thể xảy ra.
Xin mời ngài mau chóng đến nơi an toàn trước." Người đàn ông trung niên dẫn đầu, đưa Ân Lâm Sơ lên phi thuyền.
Nhóm binh lính xuống phi thuyền cũng bắt đầu cuộc tìm kiếm, họ mang những người sống sót lên phi thuyền.
Ân Lâm Sơ được đưa đến một căn phòng đơn, ở đó có bàn ghế và giường ngủ, có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cậu ngồi xuống không bao lâu, người mẹ kế kia cùng cậu con trai cũng theo đó bước vào phòng, vừa đến cửa đã bắt đầu nói cái gì đó.
Ngoại trừ người trừng phạt, không ai có thể khơi lên sự chú ý của Ân Lâm Sơ.
Cậu liếc mắt nhớ lại gương mặt hai người kia, sau đó chìm vào suy nghĩ riêng của mình,
Tiêu chuẩn để hoàn thành nhiệm vụ là giá trị bị ngược phải đạt đỉnh, nhưng làm thế nào để tính được cái gì trị này và làm cách nào để lấy được nó, là một câu hỏi mà cậu vẫn chưa biết được đáp án.
Khởi đầu đã là một vụ nổ lớn, rất rõ ràng thế giới không để cậu vượt qua dễ dàng.
Sớm biết được các quy tắc và thoát khỏi đây là điều quan trọng nhất.
Bảng nhắc nhở vẫn luôn xuất hiện xoát độ tồn tại thế mà đã biến mất.
Ân Lâm Sơ nhìn vào khoảng không nơi đáng lẽ phải có bảng nhắc nhở, cậu vậy mà lại có chút không quen.
Mẹ kế và em trai kia nói gì đó, một chữ Ân Lâm Sơ cũng không nghe thấy, đợi đến lúc cậu hồi thần lại, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình cậu.
Đi rồi cũng tốt, Ân Lâm Sơ đứng dậy.
Bây giờ nên tìm "hôn phu" trước, dù sao thì hắn mới là nhân vật mấu chốt.
Ân Lâm Sơ bước ra khỏi phòng, cậu ngăn một vệ binh tuần tra lại để dò hỏi, cậu muốn tìm nơi ở của những người sống sót khác.
Dựa vào thân phận khác biệt, người còn sống sẽ được phân ở những khu khác nhau, những công dân bình thường được đưa vào các căn phòng công cộng lớn hơn một chút, những người có bối phận sẽ được những căn phòng riêng.
Lúc này, trong phòng công cộng có bác sĩ đang điều trị cho những người bị thương, Ân Lâm Sơ từ cửa phòng nhìn vào, phía ghế hành khách nam không có người cậu cần tìm.
Cậu thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi đến căn phòng tiếp theo.
Cửa các căn phòng đơn đều được đóng kín lại.
Những người có địa vị sẽ được ưu tiên chữa trị, người thường xếp sau.
Qua khung cửa sổ hẹp của cửa sổ, Ân Lâm Sơ nhìn thấy một bóng người mặc giáp nhẹ bị hỏng.
Chiếc áo giáp nhẹ kia vẫn còn mặc trên người, thế nhưng mũ giáp đã được cởi ra và đặt sang một bên, người nọ ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cửa.
Ân Lâm Sơ không nghĩ đã dừng chân lại đẩy cửa vào, người nọ nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.
Đó là một gương mặt trẻ với những đường nét gọn gàng, có lẽ là do huấn luyện, phía dưới hàng lông mày đen rậm là đôi mắt cương nghị.
"Cậu còn sống! Cậu cũng được Ân Thần Hiên cứu sao?" Binh lính nhìn thấy là cậu, nhìn bề ngoài cũng không có vết thương gì, tuy trên mặt binh lính nọ không thể hiện hết ra ngoài, nhưng có thể nhìn thấy niềm vui trong đôi mắt.
Ân Thần Hiên? Con trai của người mẹ kế kia? Ân Lâm Sơ hơi nghiêng đầu, suy