Edit: Cỏ
Beta: Chloe
- --------------------------------------------------------------------------
Người hầu lấy bộ bát đũa thứ ba, Hoắc Yểu ngồi vào vị trí của mình, vai cứng đờ, đầu cúi thấp.
Ngoài mặt là bộ dạng ủ rũ, kì thực đang trộm quan sát biểu cảm của anh trai, để bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cởi bỏ lớp ngụy trang.
"Em không phải đang đi học à? Sao đột nhiên đã về rồi?" Hoắc Kiệu gắp cho Ân Lâm Sơ một miếng thịt nạm bò, nhìn cậu bỏ vào trong miệng mới chuyển tầm mắt sang Hoắc Yểu.
Hoắc Yểu vội vàng ngẩng đầu, lộ nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn nhất: "Em xin thầy nghỉ, thầy cho phép em về rồi.
Các bạn học đều nói anh Ức Cẩm ngày mai có buổi hòa nhạc, rất nhiều người đều đến xem!"
Ân Lâm Sơ ăn đồ ăn trong bát, lại cảm thấy càng ăn càng nhiều, vì thế liền dừng lại, bắt đầu gắp cho Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu cảm thấy rất thú vị, cậu đến tôi đi không ai thua ai, hành động cứ phải gọi là nhanh - chuẩn - độc.
"Anh Ức Cẩm là siêu sao hàng đầu, quả thật là mười phân vẹn mười, nếu anh ấy có thể tới nhà chúng ta thì thật tốt."
Hoắc Yểu nhớ tới sự việc tiếc nuối nào đó, lại nhìn về phía người tạo ra sự tiếc nuối kia, không nhịn được mở miệng châm chọc, "Nếu lúc ấy lùi lại một ngày, người ngồi trên bàn cơm này hẳn sẽ là anh Ức Cẩm tao nhã như vương tử chứ không phải là ký sinh trùng vô dụng nào đó."
Động tác gắp đồ ăn chợt dừng lại, hai mắt Ân Lâm Sơ sáng như đuốc, khẩn thiết nhìn chằm chằm Hoắc Yểu.
Khi ông trời đóng của bạn một cánh cửa, cánh cửa sổ khác cũng sẽ được mở ra!
Những lời Hoắc phu nhân không nói được vậy mà lại phát ra từ miệng cô em chồng.
Ân Lâm Sơ kìm nén cảm xúc kích động, ừ đúng, bây giờ cậu hẳn là phải cảm thấy tủi thân khổ sở.
Cậu chậm rãi buông tay, thu lại nụ cười tươi trên mặt, mặt mày ủ rũ.
[Giá trị chịu ngược +5, 47/100.]
Ân Lâm Sơ hài lòng.
Cậu tươi cười trở lại, cầm lấy đôi đũa gắp đùi gà cho Hoắc Yểu, vẫn may còn có cô em chồng này, cứu vãn sự mong chờ của cậu với cái nhà này.
Bị người ta đâm chọt như vậy mà vẫn giữ được vẻ tươi cười lấy lòng, đúng là đồ mặt dày không có liêm sỉ.
Hoắc Yểu có chút cạn lời, xoay mặt nhìn về phía anh trai: "Em đoán rằng anh Ức Cẩm sẽ đưa vé cho anh, em liền về đây."
Biểu cảm của Hoắc Kiệu trước sau như một, không cảm xúc, trong mắt cũng không nhìn ra cảm xúc gì, tầm mắt luôn dừng trên người Ân Lâm Sơ chưa hề dịch chuyển.
Hoắc Yểu kéo ghế nhích lại gần Hoắc Kiệu: "Phải không anh?"
"Ừm." Hoắc Kiệu không phủ nhận, "Lần này không có vé của em."
"Tại sao chứ!" Vẻ tươi cười trên mặt Hoắc Yểu biến mất, "Anh Ức Cẩm mỗi lần đều sẽ đưa hai tấm vé, anh với em mỗi người một tấm mà!"
"Đúng là hai vé, nhưng anh chưa từng nói sẽ cho em, anh đã quyết định đi với Lâm Sơ rồi."
Giọng Hoắc Kiệu lạnh băng, khác hẳn so với giọng điệu bình thường, nhưng Hoắc Yểu một chút cũng không nhận thức được vấn đề, vẫn tức giận mà quát tháo.
"Dựa vào đâu mà cho Ân Lâm Sơ, dựa vào cái gì! Em là em gái của anh mà, từ trước tới nay, hai vé đều là anh một phần em một phần, bây giờ lại đưa cho kẻ khác, em ghét anh! Em ghét anh chết đi được!"
Hoắc Kiệu nhắn mày lại, vừa định nói, một bàn tay đặt trên mu bàn tay anh, ngăn anh lại.
Hoắc Yểu gào xong một tràng, liền ôm mặt ngồi trên ghế khẽ nức nở, Ân Lâm Sơ cười cười với Hoắc Kiệu, vỗ mu bàn tay anh trấn an.
Ân Lâm Sơ chậm rãi nói: "Yểu Yểu, anh kể cho em một câu chuyện cũ, em có muốn nghe không?"
Cô gái vẫn ôm mặt, nhưng âm thanh nức nở nhỏ hơn nhiều.
Biết cô đang nghe, Ân Lâm Sơ liền tiếp tục: "Lúc anh ở tinh cầu xa xôi, sát vách nhà là một hộ nghèo, một hộ giàu.
Nhà người nghèo chỉ có bốn bức tường, đói meo không có gì ăn, như thể sắp chết đói.
Người giàu lương thiện cho anh ta một bao gạo, người nghèo vô cùng cảm kích.
Sau đó, mỗi ngày đều là người giàu đến tiếp tế cho anh ta, anh ta liền quen thói như vậy.
Kết quả, đến một ngày..."
Bàn tay bụm mặt mở ra một chút, tiếng khóc cũng ngừng.
Trong lòng Ân Lâm Sơ cảm thấy buồn cười, kiểu dời sự chú ý này cũng quá hiệu quả đi.
"Kết quả có một ngày, người giàu kia chỉ cho người nghèo nửa túi gạo.
Người nghèo sinh lòng oán hận, mắng anh ấy là người giàu không có lương tâm, vậy mà chỉ có có nửa bao, tựa như người trước mặt là kẻ thù của anh ta vậy."
Giọng điệu Ân Lâm Sơ thường thường và mộc mạc, như khán giả không có cảm xúc.
Hoắc Yểu buông tay, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, nắm chặt tay lòng đầy căm phẫn: "Sao lại có loại người lòng tham không đáy như vậy chứ! Người ta có lòng tốt cho hắn ta đồ ăn, hắn ta lại còn dám oán hận người ta sao? Đúng thật là ăn cháo đá bát!"
"Đúng vậy." Ân Lâm Sơ gật đầu nói, đột nhiên cười lạnh: "Em với anh ta có khác gì nhau đâu? Hai tấm vé kia có nói rõ một cái thuộc về em sao? Nếu không có, hai tấm vé kia đều là của Hoắc Kiệu.
Anh ấy mỗi lần đều có ý tốt đưa cho em một tấm, chẳng qua lần này không có, em lại vô cớ làm loạn, thậm chí còn nói ghét anh ấy, em nghĩ anh trai em nghe được câu nói kia sẽ cảm thấy như thế nào?"
Hoắc Yểu định mở miệng phản bác, lại thấy cậu nói rất đúng.
Lại vừa thấy biểu cảm của Hoắc Kiệu, nhất thời phát hiện tình hình không ổn.
Đè lại bàn tay đang giật giật ở phía dưới, Ân Lâm Sơ không lên tiếng, liếc nhanh Hoắc Kiệu một cái.
Đấu võ mồm sao, tất nhiên phải trang bị kỹ năng, một cô gái trong đầu chỉ có thể giải quyết mấy việc đơn giản, không phải chỉ cần tuỳ ý bịa hai câu là lay động xong à.
Biết sai mà sửa là ưu điểm lớn nhất của Hoắc Yểu, mặt cô đỏ bừng, lớn tiếng xin lỗi: "Đúng...em xin lỗi.
Anh, vừa rồi là em sai.
Em không hề ghét anh, chút nào, em nói chuyện không suy nghĩ, anh tha thứ cho em được không?"
Hoắc Kiệu im lặng một lát, không nói gì nhiều: "Sau này sẽ không có vé của em, tự em mua đi."
Nắm chặt lấy tay anh, Ân Lâm Sơ hơi mỉm cười với anh.
Còn nói chuyện được với cô nhóc, xem ra cũng không tức giận đến thế!
Tròng mắt đen