Edit: Cas
Beta: Chloe
**
Nếu không phải hôm nay đột nhiên nhận được lệnh trực tiếp từ cấp trên, Hoắc Kiệu sẽ không tới, dù thế nào đi nữa thì cũng không đến lượt hắn làm hộ vệ.
Chỉ là không biết trong đó có những ai, làm gì, vì mục đích gì.
Trước khi đến nơi, hắn không hề biết Tiêu Ức Cẩm cũng sẽ ở chỗ này, nếu không, dù có phải làm trái lệnh, hắn cũng sẽ không đến.
Đột nhiên nhìn thấy Ân Lâm Sơ ở đây, đầu tiên Hoắc Kiệu bị một màn kia làm kinh hoảng đến thất thố, ngay sau đó ý thức được ở hiện trường có người mà hắn không muốn Ân Lâm Sơ nhìn thấy, trong lòng lập tức căng thẳng.
Đợi một hồi lâu, mãi Hoắc Kiệu chưa mở miệng lần nữa, Ân Lâm Sơ chỉ có thể thấy đỡ thì thôi.
Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của cậu, khúc nhạc dạo đầu ngắn phát lên, nhưng điều cậu không ngờ đến chính là tại sao Hoắc Kiệu lại ở đây.
"Sao anh lại ở đây?" Ân Lâm Sơ hỏi.
Hoắc Kiệu quyết định nói ra sự thật: "Tôi nhận được chỉ thị của cấp trên, phải đến bảo vệ một người quan trọng."
"Là Tiêu Ức Cẩm sao?" Ân Lâm Sơ lại hỏi.
Hoắc Kiệu không nói chuyện, Ân Lâm Sơ chỉ ra ngoài cửa: "Đám fan ngoài kia sắp đẩy gãy cửa luôn rồi/"
"Không phải vì y, tôi bảo vệ quân đội cấp cao, không liên quan gì đến Tiêu Ức Cẩm."
"Ồ, vậy sao."
Ân Lâm Sơ cười cười, giống như đã tin.
[Bạch nguyệt quang như thể một khoảng cách không thể phá vỡ giữa hai người, y đến càng gần, khoảng cách giữa hai người lại càng xa.]
Bảng nhắc nhở hiện lên đúng lúc phụ hoạ, Ân Lâm Sơ không có tâm tình nghĩ đến chuyện này, cậu càng lo lắng cho Đổng Nhuận Ngôn hơn.
Vị quản gia riêng chuyên nghiệp kia, hiện tại đang giúp cậu thực thi cái kế hoạch bắt cóc dở dở ương ương này.
Sở dĩ cậu hấp tấp thực hiện kế hoạch như vậy, hoàn toàn là do trong một lần Thẩm Ngọc Trạch đến thăm, cậu ta mang đến cho Ân Lâm Sơ một tin xấu.
Ngày hôm đó, Thẩm Ngọc Trạch nói mấy câu vặt vãnh như thường lệ, nhưng cậu ta đột nhiên đổi chủ đề, trầm giọng nói: "Anh Lâm Sơ, có chuyện này em không biết có nên nói hay không."
"Có việc gì cứ nói."
Sắc mặt Ân Lâm Sơ ôn hoà, đầu ngón tay lại không kiên nhẫn gõ nhẹ mặt bàn.
Tự khơi mào câu chuyện, rồi lại biểu hiện rối rắm không muốn nói ra, Thẩm Ngọc Trạch lắc đầu: "Có lẽ anh đã biết chuyện này rồi.
Nếu anh Hoắc Kiệu không nói với anh, chắc là có lý do của anh ấy, em tự ý nói với anh, có lẽ không tốt lắm?"
Ân Lâm Sơ bảo trì mỉm cười, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu ta.
Thẩm Ngọc Trạch do dự một lát, đứng lên, ghé vào tai Ân Lâm Sơ, nhẹ giọng nói: "Chú của em là tham mưu trong quân đội, ở cùng doanh trại với anh Hoắc Kiệu.
Chú nói cho em chú ấy thấy danh sách những đơn xin điều chuyển, có một cái là của anh Hoắc Kiệu."
"Đơn xin điều chuyển là cái gì?" Ân Lâm Sơ hỏi.
"Nếu một sĩ quan muốn rời Hành Tinh Thủ Đô đến một nơi khác, anh ta phải nộp đơn.
Sau khi được chấp thuận, anh ta có thể được điều động đến khu vực khác."
Cậu nhớ lúc mới đầu nhìn thấy Hoắc Kiệu, anh cũng đang đóng quân bên ngoài, sau đó bị thương trở về, từ đó chưa hề rời đi.
Hiện tại vết thương đã hoàn toàn lành lặn, chỉ còn lại vết sẹo nông dưới tay, chuyện hôn ước cũng đã hoàn thành, cân nhắc điều chuyển công tác là chuyện bình thường.
"Nhưng chú của em nói, nơi anh ấy xin chuyển tới, là tinh hệ Lacogama.
Đó là tinh hà cằn cỗi chưa phát triển, còn có rất nhiều dị thú đáng sợ, rất gian khổ."
Ánh mắt Thẩm Ngọc Trạch lộ ra vẻ lo lắng, "Hơn nữa, nơi đóng quân của tinh hệ Lacogama có quy định rõ ràng không cho phép mang theo người nhà, càng không cho phép người không liên quan tiến vào."
Âm Lâm Sơ khẽ cau mày, nếu những gì Thẩm Ngọc Trạch nói là thật thì quả là phiền phức.
Cậu không hiểu tại sao Hoắc Kiệu lại làm đơn đó, nhưng một hai năm đóng quân hắn sẽ không thể trở về, và đã có quy định rõ ràng rằng hắn không được đưa người thân theo.
Gia đình này đã không còn thứ mà Ân Lâm Sơ muốn, tách khỏi Hoắc Kiệu thì khác gì bị vây trong nhà tù?
Cho nên dù kế hoạch bắt cóc còn chưa ra đâu vào đâu, Ân Lâm Sơ cũng sẵn sàng đánh cược một lần, dù sao cậu vẫn có chút tự tin vào chuyên môn của mình, tỷ lệ thành công của chuyện này sẽ không thấp.
Nhưng Hoắc Kiệu lại ở đây, kết quả như thế nào khó mà đoán trước được.
Rất có khả năng, lát nữa cục diện liền trở thành Tiêu Ức Cẩm không những không bị trói đi, mà là hai chủ tớ bọn họ bị bắt bỏ tù, khóc lụt sau song sắt.
Cậu làm vai ác mấy năm nay cũng không phải chưa bao giờ bị bắt bỏ tù, nhưng thua ở đây quả thực là lật thuyền dưới mương*.
*Chỉ một người chuyên nghiệp nhưng lại mắc phải sai lầm không đáng có vì những vấn đề