--------------------------------------------------------------------
Chút điểm mới tích được đã bị trừ sạch.
Ân Lâm Sơ rút ra kinh nghiệm xương máu, tuyệt đối không dám tái phạm lại loại sai lầm cấp thấp này nữa.
Người tới để tiếp nhận trừng phạt nào có tư cách phản kháng.
Hiểu biết của Ân Lâm Sơ về các nhân vật lên sàn trong thế giới này phần lớn là từ bảng nhắc nhở.
Bảng nhắc nhở không có khả năng suy nghĩ, chỉ vào lúc nhân vật xuất hiện mới đưa ra vài gợi ý có ích.
Rất máy móc, Ân Lâm Sơ còn cảm thấy nó thật vô dụng.
Nhưng hiện tại cậu đành một lần nữa nhìn thẳng vào bảng nhắc nhở, chú ý từng tin tức được phát ra, cậu không muốn lại bị trừ điểm nữa đâu.
Buổi hẹn hò hai ngày trước bởi vì "mối tình đầu" mà tan rã trong không vui.
Ân Lâm Sơ lại bị cú trừ điểm đả kích nặng nề, liền từ chối đề nghị đưa về nhà của Hoắc Kiệu, tự mình trở về Ân gia.
Thấy Ân Lâm Sơ một mình trở về, cho rằng cậu không thể nịnh bợ được thiếu gia tôn quý nhà họ Hoắc.
Cao Ngọc Lê mặt ngoài vẫn duy trì vẻ dịu dàng, kỳ thật âm dương quái khí* châm chọc.
Ngược lại tặng cho Ân Lâm Sơ thêm hai điểm, làm tâm tình cậu trong nháy mắt khá hơn nhiều.
*Âm dương quái khí: chỉ những người có lời lẽ, hành động kỳ lạ, làm người khác không biết đâu mà đoán.
Cao Ngọc Lê nói nói, thấy Ân Lâm Sơ Như là nghe không hiểu ra mấy lời châm chọc, càng không tránh đi, chỉ mỉm cười nhìn mình.
Đành dần dần ngậm miệng.
Đáy lòng nổi lên một chút sợ hãi không biết tên, Cao Ngọc Lê duy trì mặt ngoài bình tĩnh, xoay người rời đi.
Mọi người trong nhà đều tránh Ân Lâm Sơ, Cao Ngọc Lê cùng Ân Thần Hiên Đi sớm về trễ, bận rộn giao thiệp các nơi.
Ngay từ ngày đầu tiên cậu trở về, tất cả đều coi cậu thành một nhân vật không thể trêu chọc, càng không thể tiếp cận.
Nên ngoại trừ bình thường ngày ba bữa, không có kẻ nào dám bắt chuyện với Ân Lâm Sơ.
Cậu không hoà hợp với người ngoài, càng không được ai để ý.
Tuy vậy cậu cũng chẳng quan tâm.
Cao Ngọc Lê lại lần nữa xuất hiện trước mặt Ân Lâm Sơ, nói: "Lâm Sơ, người hầu trong nhà đều đã có tuổi, không thể tiếp chuyện với con.
Dì tìm cho con một quản gia riêng, về sau có chuyện gì, con cứ việc dặn dò hắn."
"Phiền dì phải lo lắng rồi, con đúng là đang cần một người như vậy.
Cảm ơn dì."
Ân Lâm Sơ nhìn về phía sau Cao Ngọc Lê, một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đứng ở đó.
Tây trang thắt nơ vô cùng quy củ, dáng vẻ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mười phần ưu nhã.
Hắn khom mình làm lễ: "Đại thiếu gia, tôi là quản gia riêng của cậu, Đổng Nhuận Ngôn."
Cao Ngọc lê nói: "Sau này về Hoắc gia, người ta chưa chắc có thể chăm sóc con cẩn thận.
Có người một nhà giúp con làm việc cũng thuận tiện hơn."
Mục đích chân chính bại lộ.
Gọi là quản gia riêng, nói thẳng ra chính là máy theo dõi hình người, trắng trợn mà xếp vào bên người cậu tai mắt của mình.
Ân Lâm Sơ theo bản năng nhìn về phía bảng nhắc nhở, lại không thấy có thông báo gì hiện lên.
Xem ra không lấy được điểm nào từ người này.
Tuy rằng vừa nhìn thoạt nhìn không thể đạt được gì từ Đổng Nhuận Ngôn.
Nhưng Ân Lâm Sơ vẫn vô cùng vui vẻ tiếp nhận vị quản gia riêng này.
Có người giúp đỡ là chuyện tốt, ít nhất lúc cậu muốn trèo tường, cũng có người bên dưới đệm chân.
Ông cha ta đã dạy, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn.
Nhịn một chút là gió êm sóng lặng, lùi một bước là trời cao biển rộng.
Ân Lâm Sơ cảm thấy cậu đã hiểu được chân lý của lần trừng phạt này —- Chính là muốn cậu mài giũa tâm tính, học tốt chữ nhẫn*.
*Nhẫn trong kiên nhẫn, nhẫn nhịn.
Lúc trước nếu cậu nhịn xuống, chẳng phải là không cần đi chuyến này sao?
Ngộ đạo xong xuôi, tâm thái hiện giờ của Ân Lâm Sơ chính là: trên đời này không có người cậu hận, thiên hạ này không có người cậu không thể tha thứ.
[Vị hôn phu của cậu đột nhiên đến nhà thăm, nội tâm cậu vui sướng không thôi.]
Trên mặt Ân Lâm Sơ Lộ ra tươi cười, bảng nhắc nhở nói rất đúng, cậu quả thật đang cao hứng.
Đổng Nhuận Ngôn một tấc cũng không rời mà đi theo phía sau, Ân Lâm Sơ Nói với hắn: " Anh có thể tự do hoạt động."
"Vậy tôi chờ ở đây, tuỳ cậu dặn dò."
Đổng Nhuận Ngôn Tự như một máy dây cót, nói chuyện cũng giống hệt.
Ân Lâm Sơ cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Sau khi kết hôn chuyển tới Hoắc gia, cũng có thể để hắn đi theo.
Trong sảnh lớn, Hoắc Kiệu một mình đứng thẳng chờ đợi.
Bóng dáng thon dài cao lớn cộng thêm quần áo nghiêm trang vậy, tăng thêm vài phần khí chất lạnh lùng.
Nhưng khi nhìn thấy Ân Lâm Sơ, bộ dáng lạnh lùng kia liền biến mất, trên mặt hiện ra một nụ cười khó thấy.
"Hoắc Kiệu, anh tới tìm tôi sao?" Ân Lâm Sơ Ngồi xuống ghế sofa vậy, vô cùng tự nhiên mà vỗ vỗ