CHƯƠNG 131
Chỉ có điều ngoài một câu chào hỏi cùng Trương Hồng Khánh ra, Tiêu Mặc Ngôn cũng không nói thêm lời nào, chuyên tâm cầm đũa chọn những món ăn mà Bảo Ngọc thích đều bỏ vào bát của cô, còn cẩn thận vỡ sạch xương cá ra nữa.
Trương Hồng Khánh cận thẩn quan sát, bất động thanh sắc nói: “Bảo Ngọc, thuốc của ba hút hết rồi, con ra ngoài mua cho ba một bao được hay không?”
Bảo Ngọc miệng nhỏ giẩu lên: “Ba, không phải kêu ba bớt hút thuốc đi rồi sao?”
“Ha ha , sau này ba sẽ chú ý.”
Bảo Ngọc bất lực đứng dậy: “Chính là loại bình thường hay hút đó sao ba?”
Trương Hồng Khánh gật đầu: “Ừm.”
Đợi khi Bảo Ngọc rời đi, không khí trong phòng liền thay đổi, Trương Hồng Khánh nhìn Tiêu Mặc Ngôn, cũng không vòng vo nữa: “Tiêu Mặc Ngôn, tôi mặc kệ cậu có bản lĩnh lớn như nào, tôi sẽ không để cậu lợi dụng con gái của tôi, càng không để con bé phải chịu chút tổn thương nào!”
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiếm dần dần từ cánh cửa quay qua, ánh mắt lại hờ hững lạnh lẽo như lúc ban đầu quét nhẹ qua ông ta: “Chú cứ yên tâm, cô ấy ở bên cạnh cháu, so với bất kỳ ai sẽ an toàn hơn.”
Dứt lời, đôi mắt của anh khép lại, đôi cũng mím lại, không muốn nói thêm gì nữa.
Trương Hồng Khánh hơi cau mày, âm trầm nhìn anh.
Lời này của Tiêu Mặc Ngôn chính là cho ông ta một lời bảo đảm. Mặc dù tuổi của anh còn trẻ, nhưng Trường Hồng Khánh lại tin tưởng anh! Thực lực nói lên tất cả, từ những tiếp xúc với người thanh niên trẻ này, mỗi một biểu hiện của anh, đều khiến người khác không thể không tin tưởng.
Không khí trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Bảo Ngọc cầm bao thuốc bước vào, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Mặc Ngôn nháy mắt xuất hiện ánh sáng rực rỡ, những cảm xúc chân thật đều hiện ra trong đáy mắt.
Tiếp theo, bầu không khí rất hài hòa, Trương Hồng Khánh có được đáp án mà ông ta muốn có, tâm tình liền thả lỏng còn uống chút rượu, Tiêu Mặc Ngôn rất biết điều cũng uống vài ly. Đây cũng là lần đầu tiên Bảo Ngọc thấy anh uống rượu, khác với bữa tiệc của nhà họ Tiêu khi đó, anh
Lúc ra khỏi Túy Hương Cư, ông chủ tiễn mấy người họ ra tận cửa, Trương Hồng Khánh muốn thanh toán, ông ta nói Tiêu Chí Khánh đã thanh toán từ sớm rồi. Trước khi Trường Hồng Khánh rời đi đã quay lại nói với Bảo Ngọc, cô có thể về muốn một chút cũng được. Tiêu Mặc Ngôn ngay cả một chút cảm kích cũng không có, trước mặt ba nhà người ta tự nhiên dẫn Bảo Ngọc đi.
Trương Hồng Khánh vừa đi thì Thạch cũng xuất hiện, luôn duy trì khoảng cách an toàn với hai ngươi.
Bảo Ngọc quay đầu nhìn anh, đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn, Thạch là vệ sĩ của anh sao?”
Thạch giống như cái bóng vậy, lần này cũng âm thầm xuất hiện, không cách Tiêu Mặc Ngôn quá xa. Có điều, anh ta lúc nào cũng mặc áo khoác kỳ lạ, cũng đủ rõ ràng, không có vệ sĩ nào lại ăn vận cho mình lộ liễu như vậy.
Tiêu Mặc Ngôn hơi nheo mắt: “Không phải vệ sĩ, chỉ là lo lắng cho anh.”
“Ồ?” Bảo Ngọc nghi hoặc nhìn anh: “Là… bạn?” Nhưng Thạch đều gọi anh là cậu Tiêu, lại cung kính như vậy, cái này cũng không thấy với người bạn theo nghĩa bình thường.
Điều này đối với Tiêu Mặc Ngôn mà nói rất xa lạ, anh lộ vẻ mặt không hiểu, nghiêm túc nghĩ, cuối cùng mới nói: “Có lẽ… là phải.”
Chăm chú nhìn anh, Bảo Ngọc khẽ mỉm cười, đưa tay chạm vào giương mặt tuấn tú khiến người ta đố kỵ đó: “Sau này, không cần suy nghĩ lâu như vậy, chỉ cần người quan tâm anh, người đối xử tốt với anh thì chính là bạn của anh.”
“Vậy còn em?” Ánh mắt của anh chứa đầy sắc xuân ấm áp.