CHƯƠNG 14
Trương Bảo Ngọc tự trấn tĩnh lại mình, cô biết là anh không phải thật lòng yêu thích cô, chẳng qua chỉ là thay đổi chiến lược tấn công để thỏa [email protected] muốn chinh phục của anh mà thôi.
Cô cười tươi đi về phía anh: “Anh muốn theo đuổi tôi là vì tôi là Trương Bảo Ngọc? Hay là vì tôi là con gái của chủ tịch thành phố?”
Sự thẳng thắn của cô lại khiến cho Bắc Khởi Hiên ngạc nhiên hơn, càng khiến anh thay đổi cách nhìn về cô. Cô lúc này hoàn toàn khác xa với hình ảnh kiêu căng ương ngạnh, ham vinh hoa phú quý mà Thu Nghi nhắc đến.
Bắc Khởi Hiên thản nhiên nhìn cô với ánh mắt thâm sâu lại dịu dàng: “Em không tự tin về bản thân mình thế sao?”
Trương Bảo Ngọc bước đến trước mặt anh, dù cô đang mang đôi cao gót cao mười phân, nhưng chiều cao của cô vẫn chưa ngang bằng với anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn từng đường nét tuấn tú trên gương mặt anh, theo ánh nhìn của cô, ánh mắt Bắc Khởi Hiên cũng dần trở nên nóng rực hơn, và lần nữa cơ thể anh lại có phản ứng rõ ràng hơn.
“Người muốn theo đuổi tôi nhiều vô số, anh lấy tư cách gì để theo đuổi tôi?” Cô lên tiếng đáp trả với thái độ kiêu ngạo, đôi môi mọng đỏ của cô ghé sát vào anh, khiến cho hơi thở của cô vô tình lướt qua chiếc cằm trơn bóng của anh.
Ánh mắt của Bắc Khởi Hiên tối lại, sâu hút hơn, bất chợt anh vươn tay ra ôm lấy phần eo mềm mại của cô, kéo cô sát người mình hơn: “Em thích chơi trò đuổi bắt? Vậy thì em đã tìm được người thợ săn rồi đây.”
Cô vẫn bình tĩnh không chút hoang mang chỉ ngón tay vào ngực anh: “Làm ơn nói cho rõ: là anh tìm đến tôi trước. Cho dù là trò chơi thì sao? Trò chơi thì cũng phải chú ý luật chơi, nếu không thì… coi chừng anh bị game over.”
Nói xong cô tặng anh nụ cười đầy cuốn hút: “Không muốn tôi gọi bảo vệ thì tốt nhất anh nên buông
Bắc Khởi Hiên khẽ nhíu mày, toàn thân anh như có sự k1ch thích thúc đẩy mình tấn công cô.
Cô đã nếm qua sự tàn nhẫn của anh, cho nên cô không hề có cảm giác lo sợ, cô xoay người muốn thoát khỏi vòng tay của anh, rồi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi thưa anh, anh đang cản đường tôi.”
Bắc Khởi Hiên nhìn chằm chằm một lúc rồi bất chợt cười nói: “Tôi, Bắc Khởi Hiên, nói được thì làm được.”
Bảo Ngọc tỏ vẻ không quan tâm mà đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Anh khẽ nhếch mép xoay người bước vào xe rồi khởi động xe đi.
Nhìn theo hướng anh rời đi, bỗng chốc dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của Bảo Ngọc như quả bóng bay bị chọc xì hơi, trong lòng cô lại bắt đầu dâng lên cảm giác nhói đau không cách nào khống chế được.
Lên taxi rồi, trên đường đi, Bảo Ngọc cảm thấy tâm trạng mình mâu thuẫn và phức tạp, nghĩ đến người cô chuẩn bị gặp mặt mà trong lòng lại cảm thấy áy náy vô cùng.
Dưới con mắt của người ngoài thì anh vốn ngông cuồng bất trị, nhưng chỉ khi đối mặt với cô, anh mới để lộ ra dáng vẻ bình yên, giống như là sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng cô lại chính tay mình phá hủy đi niềm tin đó…
Ký ức lại lôi cô rơi vào tâm trạng mâu thuẫn và áy náy.
“Thưa cô, đến nơi rồi. Ủa… cô có chắc là xuống ở đây không? Nơi đây không còn ai ở nữa rồi!”
Tài xế taxi tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, xen ngang vào dòng ký ức đang tràn về của cô, Bảo Ngọc trấn tĩnh lại lên tiếng trả lời: “Đúng chỗ này rồi.”
Trước khi rời đi, tài xế taxi không quên hỏi cô: “Thưa cô, có cần tôi đợi cô không? Chỗ này khó bắt xe lắm.”