Chương 150
Bắc Khởi Hiên lạnh lùng nhìn thẳng, đem từng câu từng chữ nói ra: “Anh rất thích hợp với nơi này! Tốt nhất thì vĩnh viễn cũng đừng thoát ra! Bởi vì trong người của anh chảy một nửa dòng máu dơ bẩn của Tiêu Kính Thịnh, tội ác của các người, không ai có thể thay thế!” Dứt lời, anh ta cười khuấy một cái: “Có lẽ bệnh viện tâm thần mới là điểm đến tốt nhất của anh.”
Không nghe rõ anh ta đang nói cái gì, Tiêu Mặc Ngôn mơ hồ gọi một tiếng yếu ớt, giống như đang cầu cứu: “Bảo Ngọc…Bảo Ngọc…”
Cô ta là ai?
Anh không thể nhớ nổi, trong tiềm thức chỉ biết rõ, Bảo Ngọc có thể cứu anh, Bảo Ngọc có thể dẫn anh đi, Bảo Ngọc nhất định sẽ không vứt bỏ anh.
Nghe thấy miệng của Tiêu Mặc Ngôn phát ra tên của cô gái đó, Bắc Khởi Hiên khẽ nheo mắt, gió lạnh tỏa ra bốn phía, hận không thể xuyên thấu cơ thể người đàn ông đối diện.
Anh ta bỗng nhiên cười lạnh: “Anh cho rằng Trường Bảo Ngọc ở bên cạnh anh là thật sự thích anh sao? Haha, Tiêu Mặc Ngôn, anh quá ngây thơ rồi!”
Cơ thể Tiêu Mặc Ngôn cứng đờ, mặc dù đầu vẫn đau như sắp chết, thế nhưng anh lại từ từ ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
Bắc Khởi Hiên khẽ nhếch môi, ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt của anh: “Nói cho anh nghe một bí mật..” Anh ta ghé sát vào tai của anh: “Cô ta là do tôi cố tình sắp xếp ở bên cạnh anh!”
Khuôn mặt Tiêu Mặc Ngôn trắng bệch ra, vừa rồi cái trán chảy ra một lượng máu lớn, đôi môi cũng trở nên khô khốc, triệt để mất đi sắc thái tự tin thường ngày. Anh nhìn chằm chằm vào Bắc Khởi Hiên một cách kinh ngạc, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng van xin, van xin anh ta đừng đem sự thật này nói ra, van xin anh ta đừng mang đi màu sắc tươi sáng duy nhất của anh đi, van xin anh ta trả lại Bảo Ngọc cho anh…
Bắc Khởi Hiên nở nụ cười, cười đến nỗi âm thanh càng lúc càng lớn: “Haha..Tiêu Mặc Ngôn, anh là đang cầu xin tôi sao?”
Cậu Tiêu, người chưa từng đặt ai vào mắt, người luôn
“Tiêu Mặc Ngôn, tôi không ngại nói cho anh biết, cô ấy trước giờ vẫn luôn là người phụ nữ của tôi.”
Đôi mắt của Tiêu Mặc Ngôn cứng đơ, khuôn mặt nhợt nhạt của anh dần mất đi biểu cảm. Coi như anh không hiểu anh ta đang nói cái gì, không biết người phụ nữ mà anh ta nói ở đây là ai….
Trước mắt, đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc điện thoại màu trắng, thuần khiết đến chói mắt.
Tiêu Chí Khiên sững sờ nhìn chằm chằm vào nó, anh không thể không đưa tay ra, khẽ run rẩy chạm vào nó.
Bắc Khởi Hiên cũng không có ý ngăn cản, thản nhiên nói: “Nhận ra chiếc điện thoại này không? Haha, cô ấy đã chán ghét ở bên cạnh anh diễn kịch rồi, càng ngày càng chán ghét anh, không muốn liên lạc với anh nữa, mới đem nó đưa cho tôi. Nếu không thì, anh xem xem, làm sao tôi có thể hẹn anh đến nơi này?” Nói xong, giống như chế nHiên sự ngu ngốc của anh, anh ta không một chút xấu hổ lại tiếp tục nói: “Tiêu Mặc Ngôn, anh làm tôi quá thất vọng rồi, tôi đã nghĩ anh rất thông minh, không ngờ, anh tin cô ta quá dễ dàng, anh biết không, người phụ nữ càng xinh đẹp sẽ càng nguy hiểm! Trò chơi này kết thúc quá sớm, một chút cũng không vui!”
Tiêu Mặc Ngôn không trả lời, chăm chú vuốt v e điện thoại, nhẹ nhàng, dịu dàng, vì sợ làm tổn thương nó, giống như sẽ làm tổn thương cô.
Đầu càng ngày càng đau đớn, sắp vượt ra khỏi giới hạn của anh, trong đầu hỗn loạn, đã ăn mòn lí trí của anh, nhưng vẫn cố chấp nhớ cô, dù là chỉ còn lại một chút sức lực, anh cũng chỉ muốn lưu lại để nhớ cô.
Đôi mắt anh sắp trở nên đỏ ngầu, một loạt những mao mạch đỏ uốn lượn.