Chương 153
Thạch nhìn cô, như đang suy đoán tâm lý chịu đựng của cô, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: “Đều là cậu Tiêu giết!”
Bảo Ngọc giật mình, không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, bất giác lùi lại phía sau vài bước, cơ thể dựa lên tường: “Là…do Tiêu Mặc Ngôn giết…”
Thạch gật đầu: “Khi chúng tôi đến, nó đã như thế này!”
Bảo Ngọc có chút khó khăn lên tiếng: “Anh…bị anh ấy giết…ý của tôi là người chết là ai?”
Thạch lắc đầu: “Xác chết không hoàn chỉnh, gom lại không đều, có lẽ là ba nam và một nữ.”
Hô hấp Bảo Ngọc càng trở nên trì trệ, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mặc Ngôn: “Xác chết.. không hoàn chỉnh?!” Là như thế nào gọi là không hoàn chỉnh? Và Tiêu Mặc Ngôn, anh ta đã làm gì?
Ánh mắt cô di chuyển đến bàn tay đầy máu của anh, một đôi tay xinh đẹp như thế, một đôi tay dịu dàng an ủi cô, một đôi tay từng vì cô mà hái hoa đào, nhưng bây giờ lại dính đầy máu tươi….
Thạch dường như không có nhiều phản ứng với chuyện này, mặc kệ bọn bọ chết như thế nào, kết quả vẫn đều giống nhau. Tuy nhiên chuyện anh quan tâm ở đây chính là: “Trạng thái của cậu Tiêu không đúng!”
Bảo Ngọc sững sờ, trái tim cô như đang bị một bàn tay vô hình nào đó hung hăng bóp nghẹn vậy, cô giương mắt nhìn Tiêu Mặc Ngôn đang đứng xa xa kia: “Anh ấy bị sao vậy? Có phải bị thương không?”
“Không có.” Thạch khẽ khựng lại, giống như là đang không biết nên hình dung như thế nào vậy, Bảo Ngọc thấy vậy cũng không nhịn được nữa mà sải bước đi về phía Tiêu Mặc Ngôn.
Nhìn những vệt máu hỗn độn dưới chân thì cô cũng có thể đoán được, tình cảnh lúc đó nhất định là rất hỗn loạn, Bảo Ngọc dường như còn có thể nghe thấy những tiếng kêu khóc lóc cầu cứu của những người kia, từng câu từng chữ như xông thẳng vào tai cô rất rõ ràng.
Cô hít một hơi thật sâu để cố gắng không suy nghĩ về nó nữa, cố gắng kìm nén cảm giác như buồn nôn này, cô giẫm lên những vệt máu đáng sợ dưới chân rồi từ từ bước
Cô đưa tay ra muốn chạm vào anh, nhưng khi gần chạm tới thì tay cô lại khựng lại một chút.
Cả người anh toát ra một khí tức tàn nhẫn như ác quỷ, một sự phòng vệ bao trùm lấy anh, lãnh khốc đến mức như không cho phép bất kì ai tiến lại gần anh.
Tay cô khựng lại trong không trung, mãi rất lâu cũng không hạ xuống được.
Sau đó, đôi mắt anh từ từ mở ra, sự lạnh lùng tàn nhẫn nơi đáy mắt đó trong phút chốc đã làm Bảo Ngọc cứng đờ.
Đây không phải là ánh mắt mà Tiêu Mặc Ngôn nên có…
Đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh không hề hiện lên chút xíu hơi ấm nào cả, đôi môi anh đỏ lè, khóe môi thì cong lên tạo thành một nụ cười ngông cuồng ngạo nghễ, lạnh lẽo tựa băng sương. Anh nhìn chằm chằm vào cô, anh lạnh lùng, cuồng ngạo và không cảm xúc.
Dưới đôi mắt lạnh nhạt của anh, cánh tay đang cứng nhắc giữa không trung của cô bất tri bất giác run lên.
Cô cố gắng áp chế sự kinh ngạc trong đáy lòng mình rồi hạ tay xuống, sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu anh như thường ngày rồi ân cần hỏi thăm: “Tiêu Mặc Ngôn…anh có bị thương ở đâu không??”
Đột nhiên, anh nghiêng đầu qua rồi đưa tay chặn tay cô lại, sau đó chầm chậm đẩy tay cô ra.
Cả người Bảo Ngọc sững sờ, cô nhìn vào bàn tay đang bị đẩy đi không thương tiếc.
Tiêu Mặc Ngôn lười biếng đứng dậy, anh giương đôi mắt đang híp lại liếc nhìn cô một cái, thanh âm trầm thấp vẫn rất êm tai, vẫn lay động lòng người nhưng phảng phất trong đó lại là một sự lạnh lùng bạc tình, xa cách ngàn dặm.
Bảo Ngọc khổ sở dời tầm mắt ra khỏi tay mình, sau đó nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khó hiểu: “Tiêu Mặc Ngôn…”