Chương 156
Bảo Ngọc cắn chặt môi mình và nhìn chằm chằm vào anh với sự căm ghét tột độ: “Bắc Khởi Hiên, trước giờ tôi luôn nghĩ anh chỉ là một tên khốn vì mục đích của mình mà không từ thủ đọan nào.” Tiếp đó cô cười lạnh một tiếng: “Cho dù có là một thằng khốn, nhưng con người sống vì tiền thì cũng không có gì đáng trách, thế nhưng tới hôm nay, tôi mới biết, anh không chỉ là một thằng khốn mà còn là một kẻ xấu xa! Khiến cho tôi kinh tởm!”
Nhìn bộ dạng căm hận của cô, khiến anh không những không giận mà còn cười rộ lên: “Mới như vậy mà em đã cảm thấy kinh tởm rồi sao? Vậy thì Tiêu Mặc Ngôn của em thì sao? Em biết hắn sạch sẽ tới mức nào không?”
Bảo Ngọc dùng hết sức đẩy anh ra, lửa giận khắp người cô càng bùng lên mạnh mẽ, đôi mắt cô cũng đỏ ửng cả lên: “Tôi không cho phép anh nói anh ấy!”
Kiếp trước, cô để mặt anh ta tùy tiện sắp xếp, hại cho Tiêu Mặc Ngôn khắp người đều tàn tật. Còn kiếp này, cho dù cô có bầm mình bầm mảy, cô cũng phải bảo vệ Tiêu Mặc Ngôn!
Bắc Khởi Hiên đột nhiên cười khẩy, sự tàn nhẫn trong đôi mắt anh như đang từng chút từng chút cách xa cô, anh nói một cách không nhanh không chậm: “Em có biết, lúc hắn ở bệnh viện tâm thần, hắn chính là đồ chơi của đám bác sĩ đó không. Ha ha, nếu như em nhìn thấy ảnh lúc nhỏ của tên gia hỏa đó, thì sẽ biết tại sao hắn lại được yêu thích như vậy…”
Bảo Ngọc ban đầu thì sững sờ, nhưng sau đó, đầu óc cô lại như đang vỡ ra một cái ‘rắc’.
Cô không thể tưởng tượng được rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại bị đám cầm thú kia đối đãi như vậy! Trái tim cô như đang bị một tảng đá khổng lồ đè lên, đau đớn vô cùng, trái tim như đang rỉ máu, từng giọt từng giọt chảy ra.
Lần đầu tiên, Bảo Ngọc cảm thấy Tiêu Mặc Ngôn giết người như vậy lại là một điều an ủi, bây giờ cô thật sự rất muốn tìm ra những kẻ cặn bã đã bắt nạt anh kia, khiến cho bọn họ trào máu ra,
Đột nhiên, những giọt nước mắt của cô chảy xuống, cô đau đớn khóc rống lên.
Cô không cần biết người trước mặt cô có phải là kẻ cô hận nhất hay không, trái tim cô đau đến mức không thở nổi nữa rồi, sự đau đớn lan rộng ra khắp tứ chi, khắp xương cốt, nếu như không phát ti3t ra được, cô sợ cô sẽ sụp đổ mất.
Tiêu Mặc Ngôn… anh còn phải chịu thêm bao nhiêu đau đớn nữa hả.
Trái tim cô đau vô cùng.
Bắc Khởi Hiên khẽ sững sờ, anh vốn tưởng sẽ được nhìn thấy một chút sự kinh tởm trên mặt cô, nhưng cô lại khóc lên, khóc một cách thương tâm như vậy!
Những giọt nước mắt đó là dành cho Tiêu Mặc Ngôn!
Không phải kinh tởm, mà là thương xót!
Một cơn giận vô cớ lại trào lên nuốt chửng anh lần nữa, anh không muốn nhìn cô khóc vì một tên đàn ông khác, không thích trái tim cô nghĩ về anh ta!
Đột nhiên Bắc Khởi Hiên siết chặt lấy cánh tay của cô, anh đưa đôi mắt âm trầm chăm chăm nhìn cô: “Trương Bảo Ngọc, em tỉnh lại đi! Tên khốn dơ bẩn đó chỉ là đồ chơi của người khác thôi…”
Bảo Ngọc xông đến Bắc Khởi Hiên như một kẻ điên, sức lực mạnh mẽ của cô khiến cho anh phải loạng choạng.
Cô siết chặt bàn tay của mình lại, đôi bờ má trên khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng lên, cả cơ thể cô thì không ngừng run lẩy bẩy, đôi mắt cô thì như bùng ra lửa, cô siết chặt anh lại rồi nói: “Trên đời này, Tiêu Mặc Ngôn chính là người duy nhất mà tôi có thể vì anh ấy mà giết người đó. Bắc Khởi Hiên, anh nghe cho rõ đây, nếu anh còn đụng đến anh ấy, tôi sẽ giết anh mà không cần tiếc bất kì giá nào, cho dù có phải ngồi tù cả đời, cho dù lúc đó không còn Trương Bảo Ngọc nữa, tôi cũng sẽ giết anh.”