Chương 193
Sợ Bảo Ngọc mệt, sau khi ăn cơm tối thì Tiêu Mặc Ngôn trực tiếp đưa cô về nhà, khi đến cửa tiểu khu đúng lúc nhìn thấy Trương Thịnh Hải đang vừa gọi điện thoại vừa đi từ trong ra: “Ài, Đào Nhi, mấy đồ ăn vặt đó là cho cả một tuần… Em sao có thể ăn hết chứ? Bệnh của em mới vừa khỏi…”
Đột nhiên, cậu nhìn thấy xe của Tiêu Mặc Ngôn: “Đào Nhi, bác có việc, cúp máy trước!” Tắt máy xong thì cậu liền đi tới chỗ anh.
Bảo Ngọc vừa từ xe bước xuống: “Tiểu Hải?”
Trương Thịnh Hải cau có: “Chị, chị vào trong trước đi, em có mấy câu muốn nói với anh ta.”
Biết em trai có cái nhìn không tốt đối với anh, Bảo Ngọc muốn nói thay Tiêu Mặc Ngôn: “Tiểu Hải, thật ra…”
“Chị, chị vào trong trước đi!” Sắc mặt của Trương Thịnh Hải càng đen, nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc Ngôn.
Bảo Ngọc còn muốn nói cái gì nữa thì Tiêu Mặc Ngôn đã nói, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay: “Vào đi.”
Bảo Ngọc quay đầu nhìn anh, từ trong mắt của anh cũng nhìn ra một tia an ủi, lúc này mới gật đầu: “Ừm.”
Sau khi Bảo Ngọc rời đi, Trương Thịnh Hải không vui nói: “Tôi mặc kệ anh là ai, dám làm chị tôi đau lòng đã là không được! Chị tôi chính là bảo bối của nhà họ Trương chúng tôi, đừng tưởng nhà họ Trương chúng tôi không có người!”
Tiêu Mặc Ngôn ngồi ở phía sau, quay sang, chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái rồi thu lại: “Tám giờ đến đường Hằng Nguyên.”
Dứt lời thì xe đã chạy đi.
Trương Thịnh Hải đứng ngây ra, cậu đương nhiên biết đường Hằng Nguyên chính là nơi xây dựng tòa nhà đó. Hẹn cậu đến đó làm gì? Lẽ nào là… đơn đấu?
Là một người đàn ông nhiệt huyết, có phẩm chất có giá trị gian, đơn đấu thì đơn đấu, cậu sẽ không sợ đâu!
Trương Thịnh Hải đi vào nhà, Bảo Ngọc đang đợi ở trong phòng khách: “Tiểu Hải?”
“Chị, em bây giờ không rảnh, để sau rồi nói!” Trương Thịnh Hải trở về phòng, từ
Bảo Ngọc đi vào, hiếu kỳ hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Chị, chị đừng quản.” Cậu nói rồi đẩy Bảo Ngọc ra ngoài, đóng cửa cái “rầm”.
7h30 phút cậu đi ra, đội mũ bảo hiểm, miếng bảo vệ khuỷu tay và đầu gối, thím Đỗ nhìn thấy bộ dạng này của cậu cũng bị dọa sợ một trận: “Tiểu Hải, sắp ăn cơm rồi, cậu bây giờ muốn đi đâu?”
“Thím, đừng quản tôi.” Ném lại câu này, cậu liền lao đi như một cơn gió.
Đến tòa cao ốc u ám ở đường Hằng Nguyên, Trương Thịnh Hải xuống xe, bước vào tháng máy đi đến tần 39.
Hai người Đinh Khiên và Thạch đang đợi ở đó, nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Đinh Khiên phì cười một tiếng: “Tiểu Hải, tôi thật ra rất khó hiểu, mặc thành bộ dạng gây sự chú ý như này, sao cậu không bị chú cảnh sát bắt nhỉ?”
Thạch lạnh lùng quét qua, đi về phía cậu.
Trương Thịnh Hải nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, thần sắc nghiêm túc: “Không phải muốn đơn đấu sao? Muốn lên cùng lúc à? Hừ, cả đám tôi cũng không sợ!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thịnh Hải, Đinh Khiên cười càng thích thú, cái khăn xanh lá trên đầu cậu ta cũng rung rung.
Thạch đi đến trước mắt cậu, đầu tiên là bóp vai của cậu, lực đạo rất lớn, Trương Thịnh Hải chỉ cảm thấy xương cốt sắp gãy ra, thế nhưng vẫn cắn răng nhịn không kêu lên. Sau đó, Thạch lại chạm vào eo của cậu, Trương Thịnh Hải hét lên: “Này! Là một người đàn ông muốn đánh thì đánh, anh bớt sờ tới sờ lui đi!”