Chương 195
Đỗ Thu Nghi ngược lại cũng biết rõ, mỉm cười đứng dậy, dịu dàng nói với Bắc Khởi Hiên: “Hiên, em ra ngoài gọi điện cho mẹ em, sẽ nhanh trở lại thôi.” Rồi quay người đi ra ngoài, lúc đi qua Kiều Nhã còn nhếch môi đắc ý, khiến Kiều Nhã tức giận đến phát run!
Cô ta mới vừa rời khỏi, Kiều Nhã nhịn không được bạo phát: “Mẹ không cho phép người phụ nữ này hủy hoại con!”
Bắc Khởi Hiên dường như không để tâm mà khẽ nhếch môi, gương mặt lạnh tanh: “Có liên quan gì sao?”
“Hiên!” Kiều Nhã tức giận bước tới: “Đứa bé này không để giữ, lập tức đi bỏ đi.”
Bắc Khởi Hiên lạnh lùng nhìn bà ta, anh ta không dám tin mẹ mình lại độc ác như vậy, nói từng câu từng chữ: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì thế, đó là con của con.”
Kiều Nhã lườm anh ta, dần dần ngữ khí cũng dịu lại: “Hiên, mẹ không phải không muốn giữ đứa bé này, thế nhưng tình hình bây giờ căn bản không cho phép! Tiêu Mặc Ngôn bỗng nhiên trở lại công ty, lại có mấy lão gia hỏa kia ủng hộ, rõ ràng là muốn đá con ra khỏi công ty, may thay còn có chú Tiêu của con chặn lại.”
Thấy anh ta không nói gì, Kiều Nhã ngồi bên cạnh giường: “Hiên, chú Tiêu của con nói, con gái của ông chủ tập đoàn Quan Hồng có ấn tượng không tệ với con, tìm cơ hội đi dùng bữa cơm đi.”
Ngoài cửa, Đỗ Thu Nghi hai tay siết chặt, ai cũng đừng hòng chia rẽ được cô ta và Hiên!
Ngày hôm sau, Bảo Ngọc sau khi đến công ty thì trực tiếp đến phòng làm việc của Tiêu Mặc Ngôn.
Nhìn thấy cô, gương mặt điển trai luôn lạnh lùng đó liền trở nên dịu dàng ấm áp hắn. Bảo Ngọc bước đến, hai tay đập cái “bốp” vào bàn làm việc, nhìn thẳng vào anh: “Sao lại kéo em trai em gia nhập xã hội đen?”
Tiêu Mặc Ngôn chớp mắt một cách vô tội: “Tôi muốn có nhiều người bảo vệ em.”
Cô nhất thời nghẹn họng, đưa tay vuốt cái trán đang đau nhức: “Tiểu Hải còn nhỏ như vậy, ngay cả bảo vệ bản thân cũng là một vấn đề rồi.”
“Cho nên phải rèn luyện cậu ấy.” Anh nói rất hiển nhiên,
“Rèn luyện?” Tuyệt Chi vội vàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm anh: “Là loại rèn luyện giống như lính đánh thuê ấy hả?!”
Tiêu Mặc Ngôn nghĩ một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng nói một câu: “Còn nghiêm khắc hơn.”
Bảo Ngọc hoảng hốt: “Tiêu Mặc Ngôn! Anh có phải không có hiểu rõ tình cảnh không vậy? Ba em là thư ký thành ủy, con trai của ông chạy đi gia nhập vào tổ chức xã hội đen, nếu như bị người khác phát hiện, ba em sẽ gặp phiền phức đấy! Hơn nữa, Tiểu Hải ngay cả tiêm cũng sợ, sao có thể chịu được loại rèn luyện đó?”
Đôi của Tiêu Mặc Ngôn hơi giật giật rồi nhẹ nhàng nói: “Vì em, cậu ấy sẽ làm được.”
Bảo Ngọc từ từ ngẩng lên, ngây người nhìn anh, anh đưa tay kéo cô lại, cố định cô ở trong ngực, bất giác ngửi được hương thuốc nhàn nhạt thuộc về anh, cô thấy rất thoải mái.
“Em không cần lo lắng, cậu ấy biết bản thân mình đang làm gì. Mà em, chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi.” Âm thanh của anh rất trầm ấm, rất có ma lực hấp dẫn người khác khiến cô không tự chủ được mà thả lỏng tinh thần.
Nhớ đến bộ dạng vui mừng của em trai tối qua, cô mím mím môi, do dự hỏi: “Nó sẽ không gặp nguy hiểm đâu phải không?”
Anh sáp lại, búng vào cái mũi của cô, nhẹ nhàng nói: “Chuyện làm em đau lòng thì anh sẽ không làm lần nữa.”
Có được lời bảo đảm của anh, Bảo Ngọc cuối cùng cũng yên tâm, mắt phượng nhìn anh mang ý cảnh cáo: “Lần sau, còn muốn động vào người bên cạnh em nữa, làm ơn nói cho em trước được hay không?”