Chương 199
Nghe thấy lệnh hiệu triệu của cậu Tiêu, Dương Châu Kiệt giống như cắt tiết gà, cầm theo hợp đồng đã chuẩn bị xong xuôi, tinh thần phấn chấn đi đến.
Bảo Ngọc nhìn thế, vội vàng kéo anh lại: “Còn em?”
Chị Hạnh có dặn phải đi theo anh ra ngoài, anh sao chỉ kêu một mình Châu Kiệt mà không gọi cô?
“Em ở lại.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?”
Tiêu Mặc Ngôn không trả lời, trong ánh mắt mang theo sự sủng nịnh, giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô coi như an ủi, sau đó thì muốn rời đi.
“Chờ đã!”
Chiêm Gia Linh lên tiếng, thần sắc vẫn cao ngạo nhìn hai người: “Phó tổng, không để ý thì tôi cũng đi.” Mặc dù có hỏi nhưng đã cầm cả túi rồi, bước chân nhàn nhã đi trước hai người.
Tiêu Mặc Ngôn cũng chả thèm nhìn cô ta, trực tiếp đi về phía thang máy.
Bảo Ngọc không vui ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, nghĩ không ra tại sao anh không đồng ý?
Ba người bước vào thang máy, Dương Châu Kiệt không nhịn được, đứng sát lại Tiêu Mặc Ngôn khẽ nói: “Phó tổng, tại sao không dẫn Bảo Ngọc đi cùng?”
Đứng sau hai người, Chiêm Gia Linh cũng nheo mắt lại.
Tiêu Mặc Ngôn trầm mặc, đến khi thang máy đến tầng một mới lười biếng mở miệng: “Tôi sợ, ông ta hôm nay ngay cả 30% còn lại cũng không giữ được.”
Dương Châu Kiệt đẩy đẩy mặt kính nghi hoặc, nhất thời không hiểu ý của Tiêu Mặc Ngôn là gì.
Còn Chiêm Gia Linh càng nghe không hiểu, việc này liên quan gì đến Trương Bảo Ngọc?
Bỗng nhiên, Dương Châu Kiệt nhớ ra cái gì đó, vỗ trán: “Hóa ra thì vậy!”
Anh ta cuối cùng cũng hiểu rồi, 20% đó của tổng giám đốc Vương thế nào lại mất rồi!!
Trong ánh mắt khó hiểu của Chiêm Gia Linh, anh
Sau khi giúp Tiểu Tống xử lý một vài văn kiện xong, Bảo Ngọc thấy nhàm chán nằm bò ra bàn. Chức trợ lý của giám đốc bộ phận công chúng này thật ra không có nội dung công việc mang tính thực chất nào cả, chỉ cần quản lý tốt hình tượng của Tiêu Mặc Ngôn là Ok rồi.
Ài, nhàn rỗi quá cũng là một sự giày vò!
Vào lúc này, điện thoại của cô vang lên.
“Alo?”
Đầu bên kia truyền đến giong nói rất khoai thai: “Bảo Ngọc, là tôi, Trương Tề.”
“Ừm, Trương Tề à, tìm tôi có chuyện gì?”
“Bảo Ngọc, cái đó… Sau khi tan làm cậu có rảnh không?” Trương Tề hỏi rất cẩn thận, sợ cô sẽ từ chối: “Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm.”
Bảo Ngọc nhìn thời gian, còn một tiếng nữa là được tan làm, đoán chắc Tiêu Mặc Ngôn không về nhanh như vậy đâu liền sảng khoái đồng ý: “Được.”
Trương Tề thở phào nhẹ nhõm, lập tức vui vẻ nói: “Cậu sau khi tan làm tôi sẽ đón đến cậu.”
“Ừm.”
Bảo Ngọc hết giờ liền ra khỏi công ty, xe của Trương Tề đã chờ sẵn ở cửa rồi, vẫy vẫy tay với cô: “Bảo Ngọc, ở đây!”
Bảo Ngọc rảo bước đi tới, mỉm cười: “Chờ rất lâu rồi sao?”