Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 205


trước sau

Chương 205

Bảo Ngọc sững người, quay đầu nhìn Tiêu Mặc Ngôn, anh vẫn nhìn vào bảng biểu trong tay, không kiên nhẫn đánh vần cho cô từng chữ cái. Chiêm Gia Linh nhíu mày, ánh mắt cuối cùng dừng trên người của Tiêu Mặc Ngôn, ánh mắt lành lạnh hơi nheo lại.

Cậu Tiêu trước mắt cùng với lời đồn bên ngoài khác biệt quá lớn, anh có thể dễ dàng nói là thuật ngữ chuyên ngành trong bán hàng, không hề giống một cậu chủ nhà giàu không có học! Mà từ cuộc đàm phán giữa anh và tổng giảm đốc cũng có thể thấy được một hai, 20% lợi nhuận không phải ai cũng có thể dễ dàng lấy được!

Chính bởi vì như vậy, tổng giám đốc Tiêu mới sợ hãi sao?

Cho nên, ông ta là sợ con trai của mình?!

Cách nghĩ này khiến Chiêm Gia Linh kinh ngạc.

Đến giờ tan làm, công việc của Bảo Ngọc vẫn chưa làm xong, Tiêu Mặc Ngôn cũng không di chuyển, Tiêu Mặc Ngôn bất động thì những người khác không cách nào tan làm được. Hai ánh nhìn đầy oán hận nhìn về phía Chiêm Gia Linh, lông mày của cô ta hơi cau lại, đứng lên: “Cô Trương, chưa làm xong thì để mai làm tiếp đi, cũng không phải trường hợp khẩn cấp.”

Không đợi Trương Bảo Ngọc đồng ý, Dương Châu Kiệt vội vàng thu dọn những thứ trên bàn thay cô: “Aiya, Bảo Ngọc à, cô sao có thể nhẫn tâm để phó tổng ngồi ở đây đợi lâu như vậy chứ? Trợ lý Chiêm đã nói rồi, dù sao cũng không gấp, ngày mai làm tiếp cũng không muộn.”

Biết bản thân đã làm mất thời gian tan làm của họ, Bảo Ngọc xin lỗi: “Vậy ngày mai tôi đến sớm làm nốt.”

Chiêm Gia Linh nhướn mày, liếc nhìn cô.

Mọi người sau khi thu dọn xong đồ đạc thì cùng đến trước thang máy, Tiểu Tống và Dương Châu Kiệt sớm đã hợp thành một nhóm nói chuyện, cho dù Tiêu Mặc Ngôn ở bên cạnh cũng không thấy gò bó gì.

“Bảo Ngọc, cô cũng quá ngốc rồi!” Dương Châu Kiệt trêu chọc: “Đến cả Cutomizedmarketing

cũng không biết.”

Bảo Ngọc cũng không có giận, cô nghiêm túc nói: “Con người sống trên đời, sống đến đâu học đến đó, vô cùng vui vẻ, tôi như này rất tốt mà. Thông minh giống như các anh còn có gì là thú vị?”

Dương Châu Kiệt còn muốn nói tiếp, thế nhưng vừa mời ngẩng lên thì nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh tanh của cậu Tiêu, anh ta lập tức im miệng lại.

Cậu Tiêu nắm tay của Bảo Ngọc, nói từng từ: “Cô ấy không ngốc.”

“Ha ha, cậu Tiêu nói đúng, Bảo Ngọc thông minh nhất!” Cả người của Dương Châu Kiệt ứa ra mồ hôi lạnh.

Bảo Ngọc cười không ngừng, kéo kéo Tiêu Mặc Ngôn: “Châu Kiệt nếu bị anh dọa cho chạy, anh sẽ không tìm được một cấp dưới giỏi như vậy đâu.”

Được Chi quý nhân khen ngợi, Dương Châu Kiệt cực kỳ đắc ý.

Tiểu Tống rất không có mắt nhìn sáp lại: “Vậy còn tôi thì sao?”

Dương Châu Kiệt rất không khách khí gõ vào cái đầu của cậu ta: “Cậu ấy à, cậu còn phải theo tôi học dài dài.”

Tiểu Tống bĩu môi: “Hừ~ Người ta muốn Bảo Ngọc khen cơ!”

Mắt của Tiêu Mặc Ngôn khép lại, khí lạnh tràn ra, Tiểu Tống liền co rúm lại sau lưng của Dương Châu Kiệt, nhỏ tiếng nói: “Anh, tôi vẫn là đi theo anh học hỏi thì hơn…”

Chiêm Gia Linh đứng đằng sau vài người, nhìn thấy người phụ nữ đang rúc vào lòng của Tiêu Mặc Ngôn mỉm cười rạng rỡ, không để tâm người khác nói cô ngốc, cho dù bản thân quăng cho cô nhiều công việc như vậy, cũng không một lời oán thán mà nhận lấy!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện