Chương 218
Thứ quá khó hiểu, Bảo Ngọc lười đoán, cứ ở đây đoán già đoán non còn không bằng trực tiếp diệt trừ tai họa. Cô không muốn sau khi cô rời đi, để người phụ nữ có tâm cơ như vậy ở trong nhà mình.
Cô nhẹ cười một tiếng, đột nhiên lên tiếng: “Ba, ba nói như vậy, kêu Thu Nghi người ta trả lời thế nào.”
“A?” Trương Hồng Khánh không hiểu.
Bảo Ngọc mỉm cười nói: “Hôm qua Thu Nghi nói với con, em ấy đã tìm thấy phòng rồi, mấy ngày nay quay về thăm dì Đỗ, sau đó sẽ dọn đi.” Quay mắt nhìn Đỗ Thu Nghi, trong mắt có sự lạnh lùng: “Thu Nghi, em nói có phải không?”
Đỗ Thu Nghi cắn môi, hai tay nắm chặt quần áo.
Trương Hồng Khánh hiểu ra, gật gật đầu: “Người trẻ tuổi, tự lập sớm một chút ra ngoài cũng tốt.” Cười cảm thán với Thu Nghi: “Thu Nghi à, chú quả nhiên không nhìn lầm, con là đứa bé ngoan có lòng cầu tiến.”
Đỗ Thu Nghi cứng ngắc cười cười: “Dạ, con muốn sớm chút kiếm tiền, cũng tiện để mẹ có thể hưởng phúc sớm chút.”
“Không tệ, có hiếu!” Trương Hồng Khánh khen cô ta không dứt miệng.
“Chú, chú nghỉ ngơi một chút đi, con đi giúp mẹ chuẩn bị bữa tối.” Đỗ Thu Nghi xoay người muốn đi, Bảo Ngọc lại gọi cô ta lại, cười đi tới: “Thu Nghi, quần áo em dính bẩn.”
Bảo Ngọc đi tới, giúp cô ta phủi bột mì dính trên tay áo, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Cho cô một ngày, dọn khỏi nhà tôi.” Quay mặt, lại mỉm cười: “Được rồi.”
Ngực Đỗ Thu Nghi phập phồng, cười: “Cảm ơn.” Xoay người đi vào phòng bếp.
“Bảo Ngọc à, tình cảm của con và
“Cũng tốt.” Bảo Ngọc nói có lệ một câu.
“Con xem Thu Nghi người ta, con cũng phải học tập thật tốt a.”
“Bây giờ con là người có công việc rồi!” Bảo Ngọc đắc ý nói: “Con làm việc ở Tiêu thị.”
“Tiêu thị?” Trương Hồng Khánh nhíu mày: “Sao không nghe con nhắc tới?”
“Cũng mới làm vài ngày, làm trợ lý giám đốc ở bộ phận PR.” Bảo Ngọc không nói mình đi theo Tiêu Mặc Ngôn, một là cảm thấy mất mặt, hai là cũng sợ ba nghĩ nhiều.
Trương Hồng Khánh và con gái ngồi trên sofa, liếc cô một cái: “Con và Tiêu Mặc Ngôn gần đây thế nào rồi?”
Khuôn mặt trái xoan của Bảo Ngọc đỏ lên, giống như bé gái dựa vào người ba, xấu hổ nói: “Ba…con có chuyện muốn nói với ba.”
“Chuyện gì?”
“Anh ấy…cầu hôn con rồi.” Bảo Ngọc không dám nhìn ba, cảm thấy nói với người lớn những chuyện này thật sự rất xấu hổ.
Trương Hồng Khánh sững sờ, không nghĩ tới nhanh như vậy, ông nghiêng đầu nhìn con gái: “Con đồng ý rồi?”
“Dạ.” Bảo Ngọc gật gật đầu: “Chúng con sáng sớm mai đi đăng ký.”
“Nhanh như vậy?” Trương Hồng Khánh giống như còn chưa tiếp nhận hoàn toàn, ông luôn cảm thấy con gái còn nhỏ, tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, nhanh như vậy đã gả cho người ta, hơn nữa còn là một người thân phận mơ hồ!
Bảo Ngọc nắm quần áo ba, căng thẳng hỏi: “Ba, ba không đồng ý sao?”