Chương 231
Cô ôm anh giống như làm nũng, nhân cơ hội đè nén nước mắt trên vành mắt vào trong, thanh âm mềm nhẹ: “Nhìn lâu rồi, sẽ chán đấy.”
Anh cười, tao nhã không gì sánh bằng: “Là em thì sẽ không.”
Ngực căng đầy, dường như sắp nứt ra rồi. Cô vội cắn môi, lẩm bẩm nói: “Nhỡ đâu… em rời khỏi anh thì sao?”
Cơ thể của Tiêu Mặc Ngôn cứng đờ, cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt của cô, cái nhìn trở nên vô cùng sắc bén, đằng sau nó lại thấy được nỗi hoảng loạn khó che giấu, không thèm suy nghĩ đã cự tuyệt : “Không được.”
Bảo Ngọc chịu đựng cơn đau nơi ngực, ngẩng đầu lên, cười sáng lạn: “Đồ ngốc, nói đùa với anh thôi! Nhưng còn anh, đừng hòng nghĩ vứt bỏ em nha ~”
Nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của cô , Tiêu Mặc Ngôn rốt cục nở nụ cười, bàn tay to đặt sau gáy cô, ôm cô vào trong ngực: “Bảo Ngọc, em không tưởng tượng được, anh yêu em nhiều như thế nào.”
Trong lòng ngực, không có thanh âm.
Hai tay nắm chặt lấy quần áo anh, giữ tất cả những giọt nước mắt trong lòng.
Nếu có thể, rất muốn cứ như vậy chết ở trong vòng tay anh, chết ở trong lời tỏ tình dịu dàng của anh.
Nhưng cô lại trở nên tham lam, cô không muốn chết, mãi mãi không muốn buông người đàn ông này ra…
Bảo Ngọc chỉ nói lại với thím Đỗ một tiếng,rồi theo Tiêu Mặc Ngôn rời đi, ngay cả hành lý cũng không mang.
Đi đến đường Hằng Nguyên, vẫn là một tòa nhà cao tầng hoang vắng như trước, bây giờ nhìn qua, lại có cảm giác thân thiết không nói nên lời.
Thang máy đi lên đến tầng 39, mới đi ra ngoài, đã thấy Đinh Khiên và Trương Thịnh Hải nghiêm túc đứng ở cửa, trên người mặc bộ comple màu đỏ, áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ. Vừa thấy hai người đi ra, liền đồng loạt mở miệng: “Chúc hai người kết hôn vui vẻ, chúc hai người kết hôn vui vẻ, chúc hai người kết hôn vui vẻ, chúc hai người kết hôn vui vẻ…”
Hai người biến đổi “bài
Ngã người vào Tiêu Mặc Ngôn, Bảo Ngọc cười đến mức co rút.
Hát bài hát chúc phúc xong, hai người lại phun ruy băng khắp hành lang, lúc này mới sôi nổi qua nghênh đón Bảo Ngọc. Đinh Khiên cười tủm tỉm nói: “Bà chủ, vốn dĩ ban đầu các anh em khác cũng muốn đến chúc mừng, nhưng tất cả mọi người đều bận nhiều việc, thật sự không rút thời gian đến được.”
Bảo Ngọc nửa đùa nửa thật: “Không sao, chỉ cần có Tiêu Mặc Ngôn là đủ rồi.”
Đinh Khiên huýt sáo, nói đùa: “Kết hôn rồi đúng là có khác mà~ đủ trực tiếp! Tôi thích!”
Trương Thịnh Hải cũng hét lên kinh ngạc: “Chị, làm ơn đi, chị rụt rè chút được không? Đừng dọa anh rể chạy mất!” Nói xong, khuôn mặt trẻ đẹp trai cười tươi như hoa đi đến trước mặt Tiêu Mặc Ngôn, duỗi tay ra: “Anh rể ~ tiền mừng ~”
Tiêu Mặc Ngôn liếc nhìn cậu giơ tay, hiểu ý, lấy quyển chi phiếu ra.
Tiêu Mặc Ngôn xé một tờ: “Tùy cậu điền.”
Trương Thịnh Hải sốc rồi, cầm chi phiếu, liên tục phát ra mấy âm thanh cảm thán: “Á! A a a!” Hôn mạnh chi phiếu, học mấy cái quảng cáo, la lên: “Lần này Đào Nhi không phải lo lắng về đống đồ ăn vặt của cô ấy nữa!”
Chưa thấy ai đưa tiền mừng lại trực tiếp đưa chi phiếu, còn tùy tiện điền! Đinh Khiên nóng mắt nhìn chằm chằm, có chút ghen tị nói: “Ông chủ, anh bất công!”
Thác đi qua, lạnh như băng tát mặt cậu ta một cái: “Nhanh về phòng cậu thu dọn đồ đạc đi.”
Đinh Khiên bĩu môi ai oán: “Một người hai người đều như vậy, nếu như không muốn gặp tôi, vậy thì tôi… thì tôi phải nhượng bộ mấy người thôi!”