Chương 234
Bảo Ngọc mở hai mắt, mỉm cười với anh: “Em muốn nhớ kỹ cảm giác giờ phút này, vì vậy, đừng ngừng lại…”
Đau, nhưng sự đau đớn khiến cho cô hạnh phúc.
Đây là món quà mà anh mang đến cho cô…
Hồi ức.
Mỗi một chuyện cùng anh trải qua, mỗi một đoạn nhỏ nhặt, mỗi một loại cảm giác, đều trở thành hồi ức đẹp nhất của cô.
Tiêu Mặc Ngôn cúi đầu, yêu thương hôn lên môi cô.
Bảo Ngọc tựa như trôi nổi trên dòng sông xuôi dòng, theo mỗi một lần lên xuống của anh mà di động, trôi nổi, như thể đặt mình trong tiên cảnh. Kìm lòng không được vươn tay đặt lên đầu vai anh, kêu tên của anh: “Tiêu Mặc Ngôn… Tiêu Mặc Ngôn…”
Cái tên mà suốt đời cô sẽ không quên.
Tình như ngọn lửa lưu luyến, thiêu đốt hai linh hồn.
Thật lâu sau, anh bình ổn, nằm bên cạnh cô, ôm cô cố định trong lòng, chiếc cằm trơn bóng cọ đầu vai cô, nhẹ giọng nói: “Bảo Ngọc, anh chưa bao giờ trải qua loại cảm giác lúc nãy, giống như sẽ không bao giờ tách rời khỏi em…”
Bảo Ngọc xoay người, ôm lấy eo anh: “Tiêu Mặc Ngôn, nhớ rõ, em yêu anh. Cho nên, phải đối xử với bản thân tốt một chút, đau lòng bản thân nhiều một chút… Chỉ có như vậy, em mới có thể vui vẻ.”
Anh nở nụ cười, bàn tay to vuốt mái tóc dài của cô: “Anh nhớ rồi.”
Cô cắn môi, ôm anh chặt hơn : “Còn có, phải ích kỷ một chút, phải yêu bản thân hơn so với em yêu anh.”
Nghe những lời của cô, anh nghiêm túc suy nghĩ, thật lâu sau mới lắc đầu: “Anh không làm được.”
Anh vĩnh viễn cũng không thể yêu chính mình hơn yêu cô.
“Đồ ngốc! Đồ ngốc!” Bảo Ngọc thật sự tức giận, xoay người, đưa lưng về phía anh, nước mắt lại chảy ra lập tức rơi vào gối đầu.
Tiêu Mặc Ngôn thở dài , từ phía sau ôm cô: “Xin lỗi, đây là chuyện duy nhất anh không làm được.”
Đêm khuya, Bảo Ngọc lặng lẽ bước xuống giường, hai chân vừa dính lên đất, toàn thân liền đau đớn tựa như bị kim đâm.
Cơ bắp trên người cứng ngắc, thỉnh thoảng run rẩy, mỗi bước đi đau đớn sẽ tăng thêm. Nhưng một ngày mà thôi, sự biến hóa của cơ thể quá nhanh tựa như biểu thị cái gì đó.
Cắn chặt răng, cô gian nan đi vào phòng tắm.
Sau khi bật đèn lên, cô vô lực ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, từ trong túi lấy thuốc giảm đau ra, hai tay run rẩy đổ ra. Thời gian tác dụng của một viên thuốc quá ngắn , sẽ lộ ra sơ hở ở trước mặt Tiêu Mặc Ngôn, lần này cô liên tiếp uống
Dần dần, cô cuộn tròn, hai chân vẫn nhịn không được run rẩy, bên ngoài cơ thể có thể nhìn ra dấu hiệu. Bảo Ngọc đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, rốt cuộc chống đỡ không được ngã xuống, ghé vào mặt đất lạnh như băng, nước mắt lặng yên chảy ra.
Nếu kết cục là thế này, cô thà mình không sống lại…
Đúng lúc này, cánh cửa bị người đẩy ra.
Cô giật mình, cố gắng ngồi dậy nhưng một đôi tay to lớn đã ôm lấy vai cô.
Đôi mắt Tiêu Mặc Ngôn cuồng loạn, khóa chặt vào cô, khuôn mặt hoàn mỹ khiến người thưởng thức, ngay tại một giây này bị bóng tối thâm trầm chiếm cứ . Nhìn thẳng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, từng lời anh nói ra, đều giống như dùng sức rất lớn: “Nói cho anh biết, em bị làm sao?”
Bảo Ngọc vội vàng lau nước mắt, cười nói: “Em vừa mơ thấy ác mộng, rất đáng sợ nên chạy vào đây khóc một mình…”
Cầm lấy thuốc trong tay cô, anh giơ lên một chút: “Cái này thì sao?”
“Đây là… Đây là thuốc có thành phần giúp ngủ ngon hơn.”Bảo Ngọc tránh tầm mắt anh, nhẹ giọng nói: “Gần đây mất ngủ…”
Không hỏi thêm gì nữa, cũng không nói gì, anh ôm chặt lấy cô, chặt đến mức tựa như hận không thể đem cả thân thế cô tiến nhập vào trong người anh. Bảo Ngọc bị ôm đau , nhíu mày lại, nhưng không ngăn anh.
Vòng tay ôm ấp như vậy, cô không biết mình còn có thể tham luyến được bao lâu.
Một lúc lâu sau, anh buông ra cô, nói một câu: “Trên mặt đất lạnh.” Rồi nhẹ nhàng ôm cô quay về phòng ngủ, đặt lên trên giường, sau đó anh nằm bên cạnh cô, hai tay lấy ôm cô, sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cô.
Bảo Ngọc mỉm cười: “Tiêu Mặc Ngôn, anh có tin trên đời này có linh hồn không?”
Đằng sau, anh không trả lời.
“Anh tin.” Anh lặng lẽ nói một câu, cô nói: “Em càng tin rằng anh chính là người bảo vệ linh hồn em. Chỉ cần anh còn, em sẽ còn.” Cô cho anh một hy vọng mơ hồ để anh có thể sống, bảo vệ hy vọng mờ ảo đó của cô.