Chương 257
Giống như, thế giới này chỉ còn lại duy nhất một mình anh ta, anh ta cũng có thể tàn nhẫn đến cực điểm, lãnh khốc đến cực điểm, cuối cùng có thể tự tay lật đổ thế giới của chính mình!
Bắc Khởi Hiên nhíu chặt lông mày, không thể phủ nhận, anh đã bị khiếp sợ bởi tên quỷ khát máu này.
“Cô ấy ở đâu? Cô ấy ở đâu? Trả cô ấy lại cho tôi!” Tiêu Mặc Ngôn phát điên, bổ nhào qua, đấm một cú như trời giáng về phía Bắc Khởi Hiên.
Bắc Khởi Hiên chửi thề một tiếng, tránh khỏi đòn tấn công của anh ta, sau đó nhanh chóng đánh trả.
Hai người đàn ông không thua kém nhau về chiều cao, lúc này giống như hai con thú dữ đang cắn xé lẫn nhau.
Đinh Khiên lùi về phía cuối phòng khách, lo lắng hỏi: “Thạch, có cần nói với cậu Tiêu, gần đây tên Bắc Khởi Hiên này không hề có mặt ở thành phố A hay không?”
Thạch đứng vững vàng tại chỗ: “Cậu Tiêu cần chỗ phát tiết.” Tổn thương lâu như vậy, sẽ để lại sự ăn mòn trong cơ thể, tạo nên vết sẹo không bao giờ lành lại được.
Hai người đối mặt nhau, đánh nhau kịch liệt, phòng khách xa hoa bị biến thành một mớ hỗn độn. Mặc dù Bắc Khởi Hiên đã luyện tập chiến đấu đánh nhau trong nhiều năm, nhưng so với Tiêu Mặc Ngôn, người từ nhỏ đã được học cách giết người, thì anh căn bản không phải là đối thủ của anh ta. Anh cắn chặt răng, liều mạng dùng toàn bộ sức lực, cũng không chịu nhận thua.
Tiêu Mặc Ngôn giống như phát điên, đôi mắt của anh ta chứa đầy tia máu, tràn ngập sự tàn bạo muốn hủy diệt mọi thứ. Anh ta đã sớm mất lý trí, mất đi năng lực phán đoán, chỉ cần nghĩ đến chuyện không gặp được cô, anh ta liền hận không thể dùng máu của mình phủ kín con đường tìm kiếm cô!
Mặt của Bắc Khởi Hiên bắt đầu chảy máu, chút sức lực chống đỡ còn sót lại cũng dần dần yếu đi.
Thạch quét mắt một vòng, lạnh giọng nói: “Có thể rồi.”
Anh ta và Đinh Khiên đi lên phía trước, kéo lấy Tiêu Mặc Ngôn đang phát điên, Thạch bình tĩnh nói: “Cậu Tiêu, nếu anh ta chết, chúng ta sẽ
Nghê Thư chậm dãi bước vào tầng hầm của quán bar, nhìn thấy người nằm ở đó, ánh mắt khẽ lướt qua một tia phức tạp.
Phía trên chiếc giường lạnh lẽo, người con gái xinh đẹp đó, hoàn toàn giống như đang ngủ say, nét mặt điềm tĩnh, bình thản. Chỉ có thể thông qua bộ ngực đang nhấp nhô của cô mới có thể khẳng định cô vẫn còn sống. Khóe miệng của cô khẽ vạch ra một đường cong mê người, vừa đơn thuần lại vừa hấp dẫn, ngay cả khi không thể cử động được, phải nằm ở đây, cô vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc.
Ánh mắt ngưng trên người cô, Ngu Tiêu khẽ thở dài: “Không biết nên nói cô dũng cảm hay là không biết suy nghĩ đây, lại cứ như vậy đồng ý. Chẳng may, tôi không thể cứu sống cô thì sao? Khi đó ngay đến cả mấy ngày cuối cùng còn lại của cô cũng không còn nữa…”
Cô ta vừa nói vừa mở hộp đồ nghề của mình ra, lấy một chiếc bình thủy tinh từ bên trong ra. Trong chiếc bình đựng một thứ dung dịch màu xanh lá cây kì lạ, cô ta vặn nắp bình, một mùi hăng đột nhiên xông thẳng vào mũi, Ngu Tiêu nín thở, lắc đi lắc lại miệng bình ngay trước mũi Bảo Ngọc, nhưng không thấy cô có bất cứ phản ứng nào.
Ngu Tiêu nhíu chặt lông mày, thu bình thủy tinh lại, sau đó lấy ra một cây kim châm, đâm vào huyệt đạo trên cơ thể cô. Cô ta ngẩng đầu lên, vẫn không thấy Bảo Ngọc có phản ứng gì, cô ta thu lại kim châm, sau đó xắn tay áo lên, tự cổ vũ chính mình: “Nào, làm thôi, không có gì là mình không làm được cả!”
Sau đó, cô ta đeo khẩu trang, rút con dao phẫu thuật từ trong hộp dụng cụ ra…
…
Một tháng, đối với Tiêu Mặc Ngôn mà nói, là màn đêm tối tăm, là sự mất mát… Là cảm giác tuyệt vọng.