Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 267


trước sau

Chương 267

Đinh Khiên gật đầu: “Cậu Tiêu mua cho phu nhân rất nhiều.” Vừa chỉ tủ quần áo ở bên cạnh: “Phu nhân còn chưa kịp mặc thì đều để ở đó.”

Chu Nại Diên chỉ tạm thởi ở lại nơi này một đêm, nên cũng không có người động đến quần áo ở đây. Không ngờ đến rằng cô ta lại tự mình mặc chúng! Dựa theo tính khí của cậu Tiêu, không xé xác cô ta đã coi là may mắn rồi!

Nếu như vừa nãy chỉ cảm thấy hơi tủi thân và sợ hãi, vậy thì bây giờ là cảm giác bị lăng nhục và áp bức. Chu Nại Diên lúc đó khóc càng to hơn, nằm trên chăn gào khóc.

Đinh Khiên cau mày: “Cô ngủ sớm đi.” Anh ta không quen an ủi phụ nữ, đặc biệt là, anh ta không biết nên an ủi từ đâu.

Chu Nại Diên khóc đến gần như thở không ra hơi, hai tay nắm chặt lấy tấm chăn. Từ nhỏ đến lớn, mặc dù cô ta chịu rất nhiều đau khổ nhưng từ trước đến nay chưa từng chịu qua lăng nhục như vậy! Coi như anh nhung nhớ người phụ nữ kia, tức giận với cô ta vì đã mặc quần áo của người phụ nữ kia, nhưng trong bụng cô ta còn đang mang con của anh! Anh với cô ta chẳng lẽ không có chút băn khoăn nào sao? Hoặc là, anh vốn không để ý đứa trẻ này?

Không sai, anh không quan tâm, anh không hề quan tâm! Lúc vừa nãy, anh còn muốn giết cô ta…

Nhớ lại ánh mắt khát máu của Tiêu Mặc Ngôn thì đến bây giờ cô ta vẫn còn run sợ không ngừng.

Chu Nại Diên đột nhiên ngồi dậy, hung hăng đánh mạnh vào bụng giống như muốn phát tiết hết tất cả những tủi thân trên người đứa bọn họ!

Đây là con của anh và người phụ nữ kia, không phải của cô ta! Không phải của cô ta!

Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch gõ cửa bước vào thì phát hiện Chu Nại Diên lại ngã trên đất. Anh ta hoảng sợ, vội vàng tiến lên. Hai tay vừa chạm vào làn da của cô ta thì bỗng cau chặt mày lại.

Ôm cô

ta đặt lên giường và đắp chăn cho cô ta xong thì anh ta lập tức gọi điện thoại cho Nghê Thư .

Điện thoại vang lên rất lâu thì mới có người nghe, thanh âm khàn khàn mệt mỏi của Nghê Thư truyền từ đầu bên kia: “Có chuyện gì?”

Thạch lập tức nói: “Cô Cố bị sốt rồi.”

Ngu Tiêu không có ý tốt hỏi: “Đã chết chưa?”

“… Chưa.”

“Uống thuốc hạ sốt hay tiêm thì tùy các người. Nói tóm lại đừng đến phiền tôi!” Ngu Tiêu gào lên rồi rụp một tiếng đã tắt điện thoại.

Thạch hít sâu một hơi mới giữ vững được sự bình tĩnh rồi lại gọi điện cho Ngọc Diệp.

Một tiếng sau, Ngọc Diệp dẫn theo một thầy thuốc Đông Y, sau khi khám cho Chu Nại Diên thì lập tức viết phương thuốc. Trước khi đi còn dặn dò rằng người mang thai không chịu nổi kích động, thể chất cũng rất yếu nên nhất định phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trên giường vài tháng mới được. Trong giai đoạn này, nhất định phải chăm sóc cẩn thận, nếu không cẩn thận thì đứa con trong bụng sẽ khó giữ.

Thạch nhìn người con gái sắc mặt tái mét nằm trên giường kia, với dáng vẻ yếu ớt bây giờ của cô ta thì không thể tùy tiện di chuyển. Chỉ có thể tạm thời ở lại nơi này trước. Anh ta quay người với Ngọc Diệp: “Ngọc Diệp, hai ngày này cô ở lại đây chăm sóc cô ta trước. Tôi và Đinh Khiên đều không tiện.”

Sắc mặt Ngọc Diệp không chút biến động, quả quyết từ chối: “Không được”

Thạch lại thở dài một hơi, từng chữ từng câu nói: “Đứa con trong bụng cô ta là cháu ngoại của Trương Thịnh Hải.”

Vừa nghe thấy vậy thì Ngọc Diệp ngước mắt một cách chậm rãi rồi dừng lại nhìn bụng của Chu Nại Diên , một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Được.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện