Chương 281
Thiên Ma mang giày chiến binh, dẫm lên sản bằng gỗ, dùng chân kéo ghế, ngồi xuống, hai chân gác lên bàn bài, trong tay nghịch con chip. Trong miệng ngậm xì gà, nửa khuôn mặt bị râu quai nón che khuất, không nhìn ra cảm xúc, đôi mắt hung ác nham hiểm, nhẹ híp lại.
Anh ta từ từ không để ý nói: “Thư Nhi, cô lần này lại thiếu tôi một lần nhân tình.”
“Đáng chết, anh là tên tống tiền!”
“Ha ha…” Anh ta vui vẻ cười lớn, cười vô lại: “Tôi nói rồi, chỉ cần cô cùng tôi lên giường, chúng ta có thể xóa hết.”
Tất cả người hai bên cầm súng, bất động đứng đó, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm người đối diện, họng súng còn bốc khói trắng. Mà Thiên Ma lại như không có gì, tựa như đang nghỉ lễ ở Hawaii.
Tâm trạng Nghê Thư không tốt, phiền não nói: “Rốt cuộc đến hay không? Anh không đến, tôi tìm Tư Đồ giúp.”
Vừa nghe, Thiên Ma hung hăng vứt xì gà trong miệng sang một bên, đứng dậy, do dùng sức quá mạnh, ghế vỡ nát trên sàn. Tất cả mọi người chấn kinh, súng toàn bộ giơ lên, nhắm chuẩn mục tiêu, có thể khai hỏa bất cứ lúc nào.
“Cô dám tìm tên tiểu bạch kiểm đó thử xem?!”
“Ha ha.” Nghe thấy anh nổi giận, Nghê Thư cười: “Tư Đồ vừa ấm áp, cũng kính trọng tôi, tôi tại sao không thể tìm anh ấy?”
“Mẹ nó, cô tin tôi bây giờ dẫn người đi diệt hắn không!”
“Tin a, sao lại không tin? Anh dã man không phải ngày một ngày hai, trong giới ai không biết a? Nhưng anh cũng đừng coi Tư Đồ là ăn chay!”
Thiên Ma đứng tại chỗ, nắm chặt điện thoại trong tay, anh ta cười u ám: “Bảo bối Thư Nhi, cô là nói chuyện thay hắn ta sao? Ha ha, vậy thì để ý một chút tin tức sáng sớm mai đi…”
“Đáng chết, đợi chút!” Nghê Thư biết anh
Sắc mặt Thiên Ma cuối cùng thả lỏng một chút, thảnh thơi đi vài bước, vô lại nói: “Cô cầu xin tôi, tôi sẽ suy nghĩ.” Anh ta dường như nghe thấy cả tiếng cắn răng nghiến lợi của Nghê Thư, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn của dã thú.
Nửa ngày sau, Nghê Thư rặng từng chữ: “Cầu xin anh!”
“NO, NO, NO! Tiểu Thư Nhi, đây không phải là thái độ cầu xin người ~” Anh ta kiên nhẫn hướng dẫn: “Đến, nói với tôi, anh Thiên Ma, cầu xin anh giúp người ta a ~”
Phía sau “Bịch” một tiếng, cô người làm rơi súng trong lên xuống đất, xém chút lau súng cướp cò, tất cả mọi người đều chấn động.
Thiên Ma quay đầu hung hăng nhìn người đó, cậu kia run rẩy, vội nhặt lên, nắm chặt trong tay.
Nghê Thư thật sự hận chết anh ta, có thể là chuyện này dưới mắt của Hải Thiên Đường, cũng chỉ có anh ta có thể làm. Cô không ngừng hít thở sâu, gian nan mở miệng: “Thiên, anh Thiên Ma… cầu… mẹ nó, Thiên Ma, anh đi chết đi!!”
Mở miệng cầu xin người ta, thực sự không phải nghề của Nghê Thư, cô tức giận hét lên với điện thoại: “Anh tốt nhất đầu đau chân liệt, cả đời này không cử động được!”
“Ha ha…” Bên kia vui vẻ cười to: “Bảo bối Thư Nhi, cô thật đáng yêu!”
Cười đủ rồi, anh ta cuối cùng bỏ qua: “Ngày mai, tôi sẽ phái người tới, cứ như vậy.”
Cúp điện thoại, anh ta còn nhớ lại dư vị một chút, mới nghiêng đầu nhìn thế cục cao trào trong phòng, sau đó lười biếng phất tay.