Chương 286
Đội trưởng cau mày thật chặt, anh ta không nghĩ tới, bối cảnh phía sau người đàn ông đó lại cứng như vậy! Có chút chuyện, bên trên đã mở miệng, anh ta chỉ có thể nghe lệnh làm việc, đó không phải những người như họ có thể hỏi.
Sau khi cảnh sát rời đi, Tiêu Mặc Ngôn lại đi tới trước cửa sổ sát đất, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại rơi vào thế giới của anh.
Thế giới chỉ có cô và anh.
Đinh Khiên xoay xoay cổ, oán hận nói: “Thật là, phí sức như vậy làm gì ~”
Ngọc Diệp lạnh mặt, đi vài bước tới trước mặt Chu Nại Diên, một tay nắm cổ áo cô ta rồi kéo vào phòng khách, đẩy cô ta lên sofa, đôi mắt tròn lúc này đã bao phủ sương lạnh: “Cô gọi tới?”
Chu Nại Diên hoảng loạn xua tay: “Không phải, tôi không có báo cảnh sát, không phải tôi…”
“Không phải cô?” Đinh Khiên cười lạnh, cho Ngọc Diệp một ánh mắt: “Chúng ta chỉ dùng bụng của cô ta là được rồi, cô ra tay chuẩn một chút, gõ thành người thực vật là được rồi.”
Ngọc Diệp không nói hai lời, lấy côn nhị khúc bên hông ra định đánh cô ta, Chu Nại Diên hét chói tai: “Tôi chỉ gọi điện thoại cho Bắc Khởi Hiên!!”
Tay Ngọc Diệp dùng trên không, nhướn nhướn mày, xoay người đi: “Ai gây chuyện người đó xử lý.”
Đinh Khiên lập tức hiểu rõ, lắc lắc cái đầu xanh mướt, ngoài cười trong không cười nói: “Cô nói cho Bắc Khởi Hiên biết, chúng tôi bắt Đỗ Thu Nghi?”
Chu Nại Diên sợ hãi nhắm mắt: “Tôi biết các người đều là xã hội đen, tôi… tôi cũng chỉ là thấy người phụ nữ đó đáng thương… tôi không có ý muốn bán đứng các người…”
“Ha, xã hội đen?” Đinh Khiên cười: “Vậy hẳn nên để cô kiến thức một chút xã hội đen chân chính là thế nào!”
Anh
Đinh Khiên bĩu môi: “Thế này đã xỉu? Thật vô dụng.”
Ngọc Diệp lên tiếng: “Lập tức giải quyết người bên dưới đi.”
“OK!” Đinh Khiên nhún nhún vai, đi vào thang máy, lúc đến tầng hai dưới hầm, anh ta đột nhiên phát hiện cửa kim loại đó mở to, anh ta cả kinh, vội đi tới.
Đáng chết, lại có người có thể phá giải mật mã của anh ta!
Quả nhiên, bên trong sớm đã không còn bóng dáng của Đỗ Thu Nghi.
Cho đến lúc này, Đinh Khiên mới hiểu ra, những cảnh sát đó chỉ là đạn mù của Bắc Khởi Hiên! Hắn ta lợi dụng những người đó để dời đi ánh mắt họ, mà hắn thì đến đây cứu Đỗ Thu Nghi đi!
A a a, con hồ ly ác độc đó!
Đinh Khiên tức giận điên cuồng, sớm biết thì nên nghe lời Ngọc Diệp, sớm một đao xử lý sạch sẽ người phụ nữ đó là xong!
Anh ta thất thểu và tầng trên: “Đỗ Thu Nghi người phụ nữ đó được cứu đi rồi.”
Ngọc Diệp vừa nghe, đi vài bước tới, hung hăng gõ vào đầu anh ta, Đinh Khiên rụt rụt cổ: “Được rồi, chuyện này tôi không đúng, tôi thừa nhận lỗi lầm còn không được sao?”
Ngọc Diệp lạnh giọng: “Nói với Thạch đi.”
Lúc này, trời đã mờ sáng, Tiêu Mặc Ngôn chầm chậm giơ tay, tựa như muốn giơ ra ngoài cửa sổ, chạm tới ráng đỏ bình minh…
Điện thoại Đinh Khiên vang lên, anh nhận: “Thạch…” Nghe xong, sắc mặt anh thay đổi: “Tôi biết rồi!” Cúp điện thoại, anh vội nói: “Có tin tức của phu nhân rồi!!”