Chương 313
Mày anh mơ hồ giật giật, sắc mặt có chút khó coi, đi thẳng tới trước mặt Chị Điềm, đè thấp giọng: “Chị, nên dừng lại thích hợp.”
Chị Điềm cũng không hoảng loạn, vô tội chớp chớp mắt: “Thạch, chị không hiểu em đang nói gì á ~” Chủ động kéo Vy Hiên: “Chị chỉ là thích Tiểu Hiên, muốn nói chuyện với cô ấy à!”
Bảo Ngọc và Vy Hiên nhìn nhau, so sánh giả bộ đáng yêu, chị Điềm rõ ràng lợi hại hơn Ngọc Diệp nhiều, không hổ là lão giang hồ.
Thạch hít sâu, không nói nhiều nữa, chỉ nhìn Vy Hiên, trong ánh mắt có chút xấu hổ, sau đó xoay người vào nhà bếp. Đinh Khiên ở trong cười hắc hắc: “Thạch Thạch, bây giờ cậu hẳn biết rồi đi, mẹ già ở đây, hai chúng ta giống như sống trong miệng núi lửa, lúc nào cũng có thể bị chị già của cậu phun, đốt đến không còn xương cốt!”
Thạch lạnh lùng nhìn anh ta: “Con đã nói gì?”
Đinh Khiên lắc đầu: “Nào có! Thạch Thạch, cậu sao có thể nghi ngờ con? Con sao có thể nói cậu là GAY, đều là mẹ già biên tập!”
Thạch từ từ thu lại ánh mắt sắc bén: “Tốt nhất là vậy.”
Vấn đề liên quan đến Thạch là thẳng hay cong, thảo luận liên tục tới trước bữa tối.
Tay nghề nấu ăn của Thạch có thể so với đầu bếp khách sạn, bữa tối rất phong phú, tất cả mọi người đều ngồi vòng tròn cùng nhau, vì sự hồi phục của Bảo Ngọc, vì cuộc hội ngộ của mọi người. Ngoại trừ Vy Hiên, những người còn lại đều là người trong Hồng Môn, nhưng ai cũng không xem cô là người ngoài, Vy Hiên làm người, mọi người đều tin tưởng, cho nên trên bàn ăn nói chuyện cũng không giấu diếm.
“Cậu Tiêu, Bắc Khởi Hiên nắm thực quyền ở Tiêu thị, nên quay về xử lý sạch.” Thạch nói thẳng.
Bảo Ngọc vừa nghe, lập tức nhíu mày: “Anh ta vào công ty rồi?”
“Ừ, giám đốc Tiêu rất xem trọng anh ta.”
Bảo Ngọc híp mắt, cười lạnh, tên này quả nhiên có nhẫn nại! Hừ, không lý nào đem những nền móng họ vừa lấy được dâng cho người ta như vậy. Quay đầu, nhìn Tiêu Mặc Ngôn: “Ngày mai, đến công ty!”
Tiêu Mặc Ngôn không đáp, Bảo Ngọc kéo tay anh: “Tiêu Mặc Ngôn, đi
Anh mắt từ từ mềm mại, cho dù bây giờ không nỡ để cô một mình trong nhà, nhưng Tiêu Mặc Ngôn cũng không từ chối được khẩn cầu của Bảo Ngọc, từ từ gật đầu.
Bảo Ngọc cười: “Thế này mới đúng.”
“Tôi sẽ liên lạc với Châu Kiệt.” Khóe môi Thạch cong lên đường cong nhẹ, có phu nhân ở đây, rất nhiều vấn đề đều sẽ giải quyết triệt để.
Đinh Khiên lại vào lúc này hỏi: “Đỗ Thu Nghi phải xử lý thế nào?” Anh ta luôn canh cánh chuyện này, nếu không phải anh ta sơ suất, cũng sẽ không để người phụ nữ này đi cứu đi.
Nhắc tới cô ta, mấy hơi thở rét lạnh đột nhiên giao nhau.
Bảo Ngọc hơi cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Đưa địa chỉ cô ta cho tôi.”
Biết Tiêu Mặc Ngôn về công ty, Dương Châu Kiệt kích động đến mức sáng sớm hôm sau đã tới công ty, nhìn thấy Chiêm Gia Linh, anh ta kéo cô vào phòng trà nước.
Chiêm Gia Linh liếc nhìn anh ta: “Sao vậy?”
Dương Châu Kiệt thần bí cười: “Cậu Tiêu hôm nay sẽ đến.
Chiêm Gia Linh có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh sẽ xuất hiên đột ngột như vậy. Cô nhíu mày, hơi cúi đầu, mái tóc suôn dài tự nhiên rũ sang hai bên má, nhìn từ góc độ của Dương Châu Kiệt, thật sự là cảnh đẹp động người.
Chiêm Gia Linh không đẹp tỏa sáng bốn phía làm người ta vừa nhìn đã kinh thán như Trương Bảo Ngọc, cô là người đẹp ánh mắt thứ hai tiêu chuẩn, làm việc chung cũng biết tính cách cô thực ra không làm người ta ghét, lâu dài, Dương Châu Kiệt thấy cô cũng ít chống đối với cô vài phần, tán thưởng cô thêm vài phần. Đặc biệt là chuyện cậu Tiêu sắp quay về này, phản ứng đầu tiên của anh chính là tìm Chiêm Gia Linh thương lượng. Trực giác nói với anh, người phụ nữ này đáng để tin tưởng, sẽ trở thành một thành viên trong số họ.