Chương 317
Bảo Ngọc nhìn chằm chằm vào cô ta nói: “Đỗ Thu Nghi, cô biết không, quả thực lúc dầu cô và Bắc Khởi Hiên có thể sẽ có một kết thúc đẹp. Ngay cả khi anh ta đã có thứ anh ta muốn nhưng người anh ta yêu cuối cùng cũng chỉ có cô, chưa từng thay đổi. Mà cô, giống như bản thân mình mong muốn, sẽ trở thành người phụ nữ duy nhất của anh ta.”
Đỗ Thu Nghi chợt bật cười, trừng mắt nhìn về phía cô, ánh mắt đầy oán giận: “Cô bây giờ nói chuyện này thì có ích gì? Cô đến đây là để cười nHiên tôi sao?”
Bởi vì cô, kết cục này sao có thể xảy ra được chứ? Sao có thể?
Bảo Ngọc mỉm cười: “Chỉ là đáng tiếc, kết quả như vậy chính là dựa theo những tổn thương mà tôi cũng những người tôi quan tâm đã phải chịu, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra lần nữa.”
Không thèm để ý đến những ý nghĩ sâu sa trong lời nói của cô, Đỗ Thu Nghi hét lên: “Trương Bảo Ngọc, hiện tại vừa lòng cô rồi chứ? Cô bây giờ đã có hết được tình cảm của mọi người, ngay cả tình yêu duy nhất của tôi cũng đã bị cô cướp đi!” Đỗ Thu Nghi tuy rằng bị thần kinh nhưng từ lúc cô ta được đưa đến đây cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô phát điên.
Không hài lòng với thái độ không biết sống chết này của cô ta đối với Bảo Ngọc, Đinh Khiêm lạnh lùng mở miệng: “Chỉ mất vài phút là tôi có thể đem miệng cô khâu lại đấy.”
Đỗ Thu Nghi trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn anh vừa hận vừa sợ.
Người đàn ông với khuôn mặt đẹp như phụ nữ này mà lúc tra tấn lại vô cùng tàn nhẫn! Nghĩ lại khoảng thời gian một tháng kia ở trong tay người đàn ông này, thật sự là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Anh ta là ma quỷ, thực sự chính là ma quỷ!
Bảo Ngọc nhẹ giọng, ánh mắt chân thành nói: “Tin tôi đi, loại cảm giác này chính bản thân tôi đã từng trải qua. Nói cho cô nghe kinh nghiệm của tôi, chính là chấp nhận, chấp nhận sự thật mình đã bị vứt bỏ, chấp nhận sự thật là cô đã bị mất hết tất cả.
Nếu không, cái giá cuối cùng cô ta phải trả chính là sinh mạng của chính.
“Trương Bảo Ngọc, vì sao cô lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Nếu không có cô, Hiên sẽ là của tôi! Chúng tôi sẽ có một đứa con hoạt bát đáng yêu và một cuộc sống thật hạnh phúc. Đều là do cô, chính cô đã hủy đi tất cả! Tôi hận cô, tôi hận cô đến chết. Sao cô không chết đi?!” Đỗ Thu Nghi khóc nức nở, gân xanh trên cái cổ nhỏ dài của cô đều lộ hết ra.
Đinh Khiêm nghe không nổi những lời cô ta mắng, tiến lên vài bước, hung hăng tát cô ta hai cái: “Đánh loại phụ nữ như cô, đúng là làm bẩn tay tôi.”
Đỗ Thu Nghi suýt nữa thì bị ngã khỏi giường, máu từ khóe miệng chảy ra, ngẩng đầu nhìn anh ta đầy oán hận, đôi mắt như muốn giết người nhìn thẳng vào Bảo Ngọc, gằn từng tiếng: “Chừng nào tôi còn thở, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
Bảo Ngọc mỉm cười: “Thật hi vọng cô có thể sống sót nhờ loại niềm tin này. Nếu cô chết quá sớm, tôi thực sự sẽ rất thất vọng.” Cô nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Cho bọn họ vào đi.”
“Vâng.” Đinh Khiêm đi ra ngoài truyền lời, chỉ lúc sau đã có vài vị cảnh sát đi vào: “Đỗ Thu Nghi, cô bị nghi ngờ là cố ý giết người, bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ cô, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Khi chiếc còng tay lạnh lẽo bị còng trên cổ tay gầy gò của Đỗ Thu Nghi, cô ta đột nhiên vùng vẫy điên cuồng: “Không, tôi không muốn vào tù, tôi không muốn. Ai đó đã hãm hại tôi, không phải tôi.”
Đỗ Thu Nghi bị hai người đàn ông mạnh mẽ kéo xuống giường, cả người ngã trên mặt đất. Cô ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực, trợn mắt nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở phía đối diện: “Trương Bảo Ngọc, sao cô không trực tiếp giết chết tôi luôn đi?”
Bảo Ngọc liếc nhẹ, đứng dậy nói: “Với tôi mà nói, điều đó quá dễ dàng đối với cô.”