Chương 320
“Tiêu Mặc Ngôn…” cô thì thầm bên tai anh, âm thanh giống như một con mèo nhỏ đang trêu chọc tâm trí anh.
“Ừ?” Anh vẫn còn đang tập trung hưởng thụ quá trình giúp cô cởi đồ.
“Anh… Anh lại trêu chọc em.”
“Ừ.” Trên mặt anh lúc này một chút thẹn thùng cũng không có, giống như chuyện này được coi là việc hiển nhiên.
Bảo Ngọc cắn môi, bàn tay nhỏ bé khẽ trượt xuống…khi cô nghe thấy tiếng anh hít sâu, một ý cười xoẹt qua.
Cô kiễng mũi chân, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ những gì em đã dạy anh chứ? Có đôi khi, cách giải quyết không chỉ có một.”
Tiêu Mặc Ngôn nghiêng người, một tay đỡ lấy đầu, nhìn người đang ở trong tay mình, cánh môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp. Cảm giác có cô bên cạnh, thế giới giống như thật yên bình. Những giờ phút yên bình này đối với anh mà nói thật vô cùng đáng quý.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề rồi đẩy cửa đi ra. Trong phòng khách, đám người Thạch và Đinh Khiêm đã đợi sẵn ở đó.
Phòng khách này rất rộng, các cửa sổ lớn từ sàn nhà cho đến trần nhà đều đầy đủ ảnh sáng, chiếu sáng rất tốt. Giữa phòng khách là một tấm thảm lông dài cùng với một hàng ghế dài dù có mười mấy người ngồi cũng không thành vấn đề. Tiêu Mặc Ngôn đi qua, ngồi ở vị trí còn lại duy nhất dành cho anh.
Thấy ông chủ đã ngồi xuống, Thạch trực tiếp nói: “Tin tức từ phía Thiên Ma truyền đến, anh ta đã mang theo người đến hơn mười căn cứ của Mãnh Hổ để truy tìm cả đêm nhưng đều không tìm được. Anh ta nghi ngờ rằng Mãnh Hổ không hề ở thành phố Y.”
Đinh Khiêm nói: “Có phải anh ta đã nhận được tin tức rồi bỏ trốn không?”
Thạch bên canh liền “ba” một tiếng, đánh vào gáy anh: “Sử dụng cái đầu trước khi nói đi, nếu anh ta sợ những trận chiến như thế này đã không được gọi là Mãnh Hổ rồi.”
Đinh Khiêm gãi đầu. Trước mặt mẹ anh, im lặng vẫn là tốt hơn.
Chị Điềm ngước đầu, thản nhiên nói: “Nguồn kinh tế của Mãnh
Ngọc Diệp nằm ở một góc sô pha, không hề ngẩng đầu lên mà chỉ mở mắt nói: “Nếu anh ta không có ai giúp đỡ thì sẽ không thể đưa hàng hóa vào. Đây là địa bàn của chúng ta, ngay cả zf cũng không thể đứng ra mặt. Trước đây, thật ra đã có vài tên nhỏ bé đã giúp anh ta di chuyển hàng hóa, thế nhưng đều đã bị người của chúng ta giải quyết. Muốn chiếm lĩnh nơi này, sợ rằng con hổ núi như anh ta phải tốn cả đời cũng chỉ là tốn công.”
Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn im lặng nghe, vẻ mặt của anh cũng không thay đổi nhiều.
Nghe được nhiều chuyện từ những người lớn như vậy, Trương Thịnh Hải mở to hai mắt, cảm giác như nó còn sinh động hơn trong phim điện ảnh.
Thạch nói: “Trước mắt để xem, Mãnh Hổ có khả năng rất lớn là đang ở thành phố Y.”
Tiêu Mặc Ngôn nhướn mày, ánh mắt âm trầm phát ra một loại ánh sáng nhạt, trên người phát ra điện, giống như một con sói đang ngủ say.