Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 328


trước sau

Chương 328

Cô ấy chưa chết, thật tốt!

Thật lâu sau, khi đã ổn định lại tâm trạng đang kích động của mình, Bắc Khởi Hiên liền đi đến đồn cảnh sát.

Nguyên nhân vụ án của Đỗ Thu Nghi là do người bị hại chính là con gái của bí thư thành phố. Vụ án này vô cùng nhạy cảm cho nên tạm thời không một ai được vào thăm hỏi và tin tức bên ngoài cũng bị phong tỏa. Bắc Khởi Hiên trực tiếp đi tìm lãnh đạo thì nghe rằng Đỗ Thu Nghi đột nhiên bị ngất xỉu trong phong giam hiện tại đã được đưa đến bệnh viện, vụ án vẫn chưa được xử lí.

Nhận được câu trả lời, Bắc Khởi Hiên liền đi ra khỏi đồn cảnh sát, châm điếu thuốc rồi dựa đầu vào ghế, mắt anh từ từ khép lại.

Trong lòng anh hiểu rằng, Tiêu Mặc Ngôn có thể sẽ không để ý việc anh cứu Đỗ Thu Nghi, có lẽ bởi vì Trương Bảo Ngọc nên anh ta cũng không rảnh để để ý đến việc này. Mà lần này, hành động của Bảo Ngọc cũng đã rất rõ ràng. Cô ta muốn Đỗ Thu Nghi phải chịu sự trừng phạt mà cô ấy đáng phải nhận. Bằng không, những việc mà cô ấy đã gây ra cho Bảo Ngọc chỉ sợ không đơn giản chỉ là vào tù. Nhớ tới Bảo Ngọc, anh hiểu rõ bản thân mình cũng không thể giúp cho Đỗ Thu Nghi nữa, nếu một lần nữa nhúng tay vào, anh sẽ trực tiếp giết chết Đỗ Thu Nghi, cho nên cách an toàn nhất bây giờ chính là làm theo trình tự pháp luật.

Điếu thuốc đã cháy hết, anh rút điện thoại ra nói: “Này luật sư Lí, tôi là Bắc Khởi Hiên….”

Vì Đỗ Thu Nghi mà tìm luật sư giỏi nhất, đó là điều duy nhất anh có thể làm cho cô ấy bây giờ.

Tắt điện thoại, đôi mắt Bắc Khởi Hiên từ từ trấn tĩnh lại, anh bắt đầu xem xét lại từng chi tiết.

Sự xuất hiện bất ngờ của Trương Bảo Ngọc, giống như một liều thuốc làm lòng hận thù đã bị đóng băng của anh một lần nữa trỗi dậy. Anh không thể xem nhẹ việc người phụ nữ này tồn tại vì nó khiến anh không thể quên được mình là con trai của một tên tội phạm.

Anh không muốn bỏ lỡ

một lần nữa.

Đó là lí do anh nhất định phải mạnh mẽ! Phải mạnh hơn Tiêu Mặc Ngôn!

***

Buổi sáng, khi vẫn còn tờ mờ sáng, Bảo Ngọc đang ngủ trong vòng tay của Tiêu Mặc Ngôn thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Cô mơ màng mở mắt đưa tay với tìm chiếc điện thoại.

“Em ngủ đi, để anh nghe cho.” Tiêu Mặc Ngôn đắp lại chăn để cô tiếp tục ngủ, anh xoay người cầm lấy chiếc điện thoại, bên trong truyền đến một giọng nói chói tai: “Chị, dì Đỗ đã đi đầu thú rồi!”

Tiêu Mặc Ngôn nghe xong bất động, Bảo Ngọc lập tức ngồi dậy: “Để em nghe.” Nhận điện thoại từ tay Tiêu Mặc Ngôn cô vội vàng hỏi: “Hải, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

“Dì Đỗ đã đầu thú ở đồn cảnh sát và nói rằng chính bà ấy đã bỏ thuốc độc. Mẹ đã đi cùng bà ấy!”

Bảo Ngọc cau mày suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì.

“Hải, em đến đó xem trước, chị sẽ lập tức tới đó ngay.”

Bảo Ngọc đang chuẩn bị xuống giường thì từ phía sau, Tiêu Mặc Ngôn liền ngăn cô lại, bình tĩnh nói: “Việc này em không cần lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Nghe rõ được ý trong lời nói của anh, Bảo Ngọc nhìn anh lắc đầu: “Dì Đỗ đã ở nhà họ Trương này mấy chục năm, bà ấy chứng kiến em trưởng thành nên việc này em không thể không lo.” Cô mất mẹ từ nhỏ, khi cần tình thương và sự chăm sóc nhất thì dì Đỗ luôn ở bên cạnh cô. Khi cô ngã bệnh dì Đỗ đã luôn ở bên cô, cô có thể không quan tâm đến sự sống chết của bất kì ai ngoại trừ dì Đỗ.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô: “Nếu bà ấy khăng khăng nhận tội thì sao?”

Bảo Ngọc bình tĩnh ngồi trên giường, mím môi suy nghĩ, sau một lúc lâu mới gật đầu mở miệng: “Đỗ Thu Nghi là hy vọng duy nhất của dì Đỗ, bà ấy nhất định sẽ làm vậy.”

Anh nheo mắt nhìn chằm chằm cô, một lúc sau liền cầm chiếc áo ngủ mặc lại cho cô, khẽ xoa nhẹ lên mái tóc cô nói: “Đi xem sao.” Rồi sau đó xoay người đi lấy quần áo mặc cho cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện