Chương 333
Xa xa, một người phụ nữa đang đi về hướng này, đội một chiếc mũ đen rộng vành ở trên đầu, cầm một chiếc túi màu đỏ và nhẹ nhàng đi về phía khu vực này.
Cô nhìn xung quanh, giống như là bị lạc đường, sau đó, đối với một người nọ thản nhiên cười một tiếng: “Xin hỏi…” Khi ánh mắt của cô nhìn đến phía sau cửa kính, cô bất ngờ mở to mắt, hét lên đầy kinh hãi: “A!”
“Làm sao vậy?” Người nọ cả kinh, vội quay đầu nhìn vào phòng bệnh.
Người phụ nữ mỉm cười, sau đó liền đóng cửa lại.
Đỗ Thu Nghi từ từ mở mắt ra, liền thấy chị Điềm đang đứng trước mặt mình. Cô lập tức kinh ngạc, ngồi bật dậy: “Cô là ai?” Liếc mắt nhìn một bên, người mặc thường phục chịu trách nghiệm bảo vệ cô giờ đã ngất ở một góc.
Trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm không tốt, Đỗ Thu Nghi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quay sang ấn nút gọi ở trên tường.
“Haha. Nếu tôi là cô, tôi sẽ không lộn xộn như vậy đâu.” Chị Điềm mỉm cười, tùy tiện vung tay, một con dao liền phi ra trực tiếp phá nát nút chuông báo, suýt chút nữa là trúng vào tay của Đỗ Thu Nghi.
Cô trừng lớn hai mắt, không ngừng lùi về phía sau: “Cô… cô muốn làm gì?”
Chị Điềm đeo một đôi găng tay cao su, lấy thuốc vào ống tiêm rồi phun thử trong không khí, sau đó liền nhìn cô cười tao nhã: “Ngay cả chính mẹ đẻ của mình còn có thể trở thành người chịu tội thay cho cô. Con tôi nếu sau này cũng như vậy, tôi sẽ lột da nó!”
Đỗ Thu Nghi sững người lắng nghe, như thể không hiểu cô ấy đang nói gì. Sau một lúc, ánh mắt cô cũng dần dần thay đổi, cuối cùng cô ngẩng đầu lên: “Mẹ tôi, đã có chuyện gì xảy ra với bà ấy?”
“Ồ, cô không biết gì sao?” Chị Điềm nhướn mày nhìn cô cười nhưng ánh mắt lại sắc bén giống như dao: “Mẹ cô sáng nay đã đi tự thú, bà ấy nói, độc là
Đỗ Thu Nghi trừng lớn hai mắt, chỉ biết lắc đầu.
“Không phải?” Chị Điềm nhún nhún vai: “Tôi biết cô nhất định sẽ không thừa nhận, thế nhưng việc này đã không còn quan trọng.” Đem cánh tay của cô kéo qua để tìm một nơi phù hợp xuống tay.
Ánh mắt Đỗ Thu Nghi dần dần bị bao phủ bởi một màn sương, nhưng lại không ngừng cười to: “Haha… haha…”
Chị Điềm nhìn cô, nhíu mày thật chặt.
Đỗ Thu Nghi cười thực lớn, hoàn toàn không để ý đến chị Điềm.
Sau khi nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, chị Điềm lạnh lùng, dứt khoát cầm mũi tiêm đâm vào cánh tay cô, một chút chất lỏng bị đẩy ra, sau đó cô liền cười dịu dàng: “Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát.”
Đỗ Thu Nghi tuy không nói gì nhưng vẫn cười to, cười đến toàn thân run rẩy, cô không hề chống cự lại việc làm của chị Điềm.
Nhìn chằm chằm vào kim giây của đồng hồ, sau 10 giây, chị Điềm hài lòng nở nụ cười, lại lần nữa đem mũ đội lên, sửa sang lại tà váy ngắn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đỗ Thu Nghi cười ngã trên giường bệnh, nắm chặt chăn, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu chảy xuống giống như cô đang chịu đựng một nỗi đau rất lớn, nhưng cô vẫn cười.
Tại sao bà ấy lại ngu ngốc như vậy?
Bảo sao lúc đó bà ấy lai hỏi cô nhiều như vậy. Hóa ra… hóa ra bà ấy muốn…
Ngực cô đột nhiên đau giống như là bị kim châm, tay chân bắt đầu co giật không thể kiểm soát được. Đỗ Thu Nghi lăn lộn trong đau đớn, cô ngã từ trên giường xuống, nằm trên nền đất, cơ thể cuộn tròn lại. Cô muốn cười nhưng cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa vì vậy cô chỉ có thể cười trong đau đớn.