Chương 343
Bảo Ngọc mở nửa đôi mắt mù sương, đầu cô chậm rãi tiêu hóa thông tin mà anh nói, trả lời: “Anh đã kiểm tra tính đúng đắn của thông tin đó chưa?”
Kiểu này…anh thực sự đã lên mạng để tìm tra thông tin! Tiêu Mặc Ngôn, anh thực sự làm việc chăm chỉ quá đó!!
Tiêu Mặc Ngôn gật đầu nghiêm túc: “Kinh nghiệm được đúc kết bởi những người đi trước, chắc chắn là đúng!”
Bảo Ngọc thực sự thích thú khi nghe câu trả lời của anh. Nhưng trong tình huống trước mắt, anh đang túm lấy cô, thực sự muốn nghiền nát cô và lấp đầy vào cơ thể anh. Cô đã vật lộn một vài lần, nhưng không thể chiến thắng anh, cô càng vùng vẫy, lại càng ma sát, thứ đó của anh trong người cô càng cương lên…
Loại cảm giác đó thật không nói thành lời.
Bảo Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định thảo thuận với anh: “Tiêu Mặc Ngôn, nếu không, anh xem buổi tối rồi làm có được không?”
Anh lắc đầu và nói đi nói lại: “Bảo Ngọc, Bảo Ngọc, Bảo Ngọc, đừng quá tàn nhẫn với nó được chứ? Rất muốn, anh thực sự muốn…”
Nghe giọng nói của anh, trái tim Bảo Ngọc dịu lại, nhưng rồi cô lại vững vàng. Cô biết hậu quả của sự thỏa hiệp là gì, Tiêu Mặc Ngôn sẽ giành thời gian dài, không muốn ra khỏi giường, đừng bao giờ nghĩ đến việc ra khỏi giường! Nếu những người bên ngoài nhìn thấy, cô sẽ vô cùng xấu hổ!
Ngay khi quyết tâm, cô nghiến răng tàn nhẫn: “Vào ban đêm, anh có thể làm nhiều lần!” Ngay khi nói xong, cô tự nghĩ liệu mình có ổn không?
Tiêu Mặc Ngôn trước mặt cô có lẽ là giống một đứa trẻ hơn.Miễn là cô có thể dỗ dành anh ấy, anh ấy sẽ dừng lại lắng nghe, cẩn thận và suy nghĩ nghiêm túc. Tuy nhiên, Bảo Ngọc rõ ràng đã đánh giá thấp tác động của vấn đề này đối với Tiêu Mặc
Cô không nói gì nữa cho đến khi cô cảm thấy hơi lạnh bên dưới.
Nhìn xuống, cô kêu lên: “Tiêu Mặc Ngôn!”
Chết tiệt, đó là món quà yêu thích của cô! Nó vỡ tan tành, lặng lẽ nằm trên mặt đất, tố cáo sự tàn bạo trong tư thế đặc biệt xấu hổ của anh.
“Anh sẽ mua cho em cái khác”. Giọng anh thậm chí còn khàn hơn, những ngón tay khéo léo mò mẫn cơ thể cô, trêu chọc cô.
Ngọn lửa ở đáy lòng cô lại bùng cháy. Bảo Ngọc muốn phát ra tiếng rên rỉ, cô nhanh chóng đưa tay ra che miệng nhỏ của mình. Dưới ngón tay anh, nó giống như một đôi cánh nhỏ mềm mại, quay tròn và lượn đều không ngừng…
Đôi mắt của Tiêu Mặc Ngôn ngày càng sâu hơn, anh kéo dài quá lâu, cảm xúc như muốn nổ tung, trên cơ thể anh đã phủ một lớp mồ hôi dày.
Anh không phải là người kém tự chủ, nhưng đối mặt với Bảo Ngọc yêu dấu của mình, muốn trở thành một quý ông là điều không thể. Đặc biệt, người phụ nữ của anh còn như một bông hồng đỏ rực quyến rũ sau cơn mưa, nở rộ, theo thơic gian cám dỗ thị giác của anh, mọi giác quan, cả thể xác và linh hồn.
Nụ hôn liên tục rơi trên cổ cô, hôn và hôn, in một vết hồng nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Bảo Ngọc…quay đằng sau..” Anh rất kiên trì bền bỉ. Anh quan tâm đến từng tư thế mới được phát hiện. Mặc dù vậy, anh vẫn muốn theo lời hứa của cô, như muốn chinh phục sự kiềm chế của cô, và muốn chứng minh sự cám dỗ của anh đối với cô.
Nói đến cùng, đàn ông cũng cần được khẳng định.