Chương 389
Trương Thịnh Hải vội vàng dùng tay bịt mắt của Mộc Mộc lại, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, đây có thể nói là lần đầu tiên sau khi gia nhập Hải Thiên Đường, cậu được tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng dao thật súng thật như vậy. Lúc tầm mắt đen láy rơi vào bên trong đại sảnh, cả người Trương Thịnh Hải liền như bị điện xẹt, trái tim cậu đột nhiên lỡ nhịp, cả đầu óc đều trống rỗng!
Ngọc Diệp!
Ngọc Diệp toàn thân chi chít những vết thương, thân thể nhỏ bé mang đầy những vệt máu đỏ tươi, đôi bàn tay vô lực rũ xuống, máu tươi cũng theo đó mà nhỏ tí tách xuống đất.
Khuôn mặt trắng nõn cũng bị lấp đầy bởi máu, mái tóc dài thì bị kẻ đứng sau túm lấy, bắt ép cô phải ngẩng đầu lên, để lộ ra một chiếc cổ mảnh khảnh.
Đứng đằng sau cô là một gã đàn ông mặc áo đen, không thể nhìn rõ được tướng mạo, tuy hắn cao hơn Ngọc Diệp rất nhiều nhưng khuôn mặt của hắn vẫn bị nhấn chìm trong căn phòng đầy u tối đó, nhưng từ ánh trăng soi sáng, vẫn có thể nhìn ra được khoé môi đang khẽ cong lên của hắn.
Một độ cong ung dung hờ hững, một độ cong kiêu ngạo tuỳ ý.
Hắn nhẹ nhàng túm lấy tóc của Ngọc Diệp rồi nâng cả người cô lên, che chắn trước người mình vô cùng kín mít.
Sắc mặt Ngọc Diệp trông vô cùng đau đớn, nhưng cô lại không còn sức để rên rỉ nữa rồi, chỉ có thể để mặc cho hắn tuỳ ý đối xử với mình như một con rối rách rưới.
“A!” Trương Thịnh Hải đột nhiên gào thét lên điên cuồng, đôi mắt cậu lúc này đây đỏ ngầu như máu, cậu không nghĩ ngợi gì hết mà lập tức xông qua đó: “Đào Nhi!”
Nghe thấy thanh âm của cậu, đôi mắt Ngọc Diệp khẽ mở ra, đôi môi mấp máy một cách khó khăn nhưng cũng không thể phát ra tiếng được.
Tiểu Hải
“Tiểu Hải!” Đinh Khiên ngăn cản cậu: “Không được hành động ngông cuồng! Cậu sẽ hại chết cô ấy đó!”
“Bỏ tôi ra! Đào Nhi! Đào Nhi!” Trương Thịnh Hải la hét như một tên điên: “Khốn kiếp, bỏ cô ấy ra! Tao phải giết mày!!”
Ngọc Diệp đưa mắt nhìn người bên ngoài, giọt nước mắt cô chợt yên lặng rơi xuống.
Tiểu Hải Tử…
Đừng qua đây…
“Đào Nhi!” Trương Thịnh Hải liều mạng giật lấy khẩu súng trong tay của Đinh Khiên: “Đưa cho tôi! Tôi phải cứu cô ấy!”
“Cậu bình tĩnh chút đi!” Chị Điềm đi tới rồi đưa tay túm lấy cổ áo của cậu, đôi lông mày liễu cau lại dữ dội: “Ngọc Diệp còn đang ở trong tay tên khôn đó, cậu xông vào như vậy thì đừng nói là cứu cô ấy, ngay cả cậu cũng chết ở trong đó luôn!”
Trương Thịnh Hải cắn chặt răng cầm cập, cậu nắm chặt khẩu súng trong tay, cố gắng áp chế đi tâm trạng điên cuồng của mình, không được kích động nữa, hai mắt cậu lúc này nhìn chằm chăm vào những người bên trong.
Nhìn thấy anh trai như vậy, Mộc Mộc bất giác đi lùi về sau, bé sợ hãi đến độ không dám lên tiếng nào.
Đột nhiên, bé bị thi thể phía sau ngáng chân làm ngã oạch xuống đất.
Lúc bé bò dậy, nhìn thấy người đang nằm bên cạnh, khuôn mặt nhỏ ngay tức tốc liền trở nên trắng bệch, đôi mắt trừng to ra nhìn bà ta với vẻ kinh sợ…
Mộc Mộc đưa bàn tay nhỏ run lẩy bẩy của mình ra nhẹ nhàng sáp đến dưới mũi của bà…
Đột nhiên, cái mông nhỏ chợt ngồi phịch xuống đất, đôi mắt to to lúc này đã ngấn đầy lệ.
Mẹ, mẹ ơi…