Chương 391
Đi đi…Tiểu Hải Tử, đừng ở đây chết cùng tôi nữa.
Đi đi…
Nhìn đôi mắt đang cười của Ngọc Diệp, Trương Thịnh Hải chậm rãi lắc lắc đầu, tầm mắt của cậu lúc này đã trở nên lờ mờ, thân ảnh của cô cũng dần dần trở nên mờ mịt trước mắt cậu, cậu điên cuồng hét lên một tiếng: “Không…tôi không đi! Tôi sẽ không đi!”
Cho dù có chết, cậu cũng ở lại để bảo vệ cô!
Con dao kề ngay cổ của Ngọc Diệp từ từ áp sát vào, máu tươi cũng thuận theo lưỡi dao chảy ra ngoài.
Người đàn ông phía sau cất lên một giọng cười quỷ dị: “Đồ vật đã bị hỏng, có ghép lại với nhau thế nào thì cũng không giấu đi được những đường nứt…Từ dưới địa ngục bò lên, có được ánh nắng mặt trời rửa tội như thế nào thì cũng không thể rửa được những dòng máu bẩn thỉu bên trong cơ thể.”
Đôi mắt của Ngọc Diệp nhắm lại.
Con dao, chầm chầm lia đến…
“Đào Nhi—”
“Khốn kiếp!” Đôi mắt của chị Điềm chợt nheo lại, phi tiêu từ trên ngón tay cô lập tức phóng thẳng vào bàn tay của gã đàn ông, những khẩu súng trên tay Đinh Khiên và Tiểu Cường cũng đồng thời vang lên.
Chính vào lúc này, bên trong đại sảnh đột nhiên phát nổ.
“Ầm” một tiếng, một cơn sóng nhiệt nóng bỏng cuốn theo những mảnh kính vỡ trào ra ngoài.
“Cẩn thận!” Đinh Khiên xông tới ấn giữ Trương Thịnh Hải đang định xông vào nằm xuống đất, còn chị Điềm thì nhanh chóng dùng cơ thể của mình bảo vệ Mộc Mộc.
“Không!!” Trương Thịnh Hải nằm sấp ở dưới đất, cậu trơ mắt nhìn bên trong đại sảnh bị nổ tung thành những mảnh vụn, khắp nơi đều là những ngọn lửa lan rộng hệt như những con rắn độc.
“Đào Nhi—” Trương Thịnh Hải gào lên, sau đó hung hăng hất Đinh Khiên
“Tiểu Cường!” Chị Điềm vội vã nói: “Mau kéo cậu ấy lại!”
Tiểu Cường nghe lệnh, cậu và Đinh Khiên hai người cố gắng giữ Trương Thịnh Hải lại: “Tiểu Hải! Bên trong rất có thể còn bom và thuốc nổ, cậu không được vào!”
“Đào Nhi! Đào Nhi!!” Trương Thịnh Hải trừng to đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm vào đám lửa, trái tim cậu như đang rỉ máu tí tách từng giọt.
Trên đỉnh đầu, chợt vang lên một tràng tiếng phành phạch, một chiếc máy bay trực thăng bay từ xa bay đến.
Chị Điềm kinh ngạc thốt lên: “Ngọc Diệp ở kia kìa!!”
Trương Thịnh Hải lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về chiếc thang mềm từ trên máy bay thả xuống, một thân ảnh đàn ông đen kịt một tay nắm lấy chiếc thang, một tay kẹp theo cơ thể không còn chút phản ứng của Ngọc Diệp đang từ từ lên cao theo chiếc máy bay.
Ba người họ chạy theo nhưng cũng chỉ có thể giương mắt trơ trơ nhìn hắn tẩu thoát.
Ngọc Diệp đang ở trong tay hắn cho nên bọn họ không ai dám nổ súng, vì cho dù là bắn gã đàn ông đó bị thương hay là huỷ diệt cả chiếc máy bay kia thì Ngọc Diệp cũng sẽ phải rơi xuống.
Chiếc áo của người đàn ông tung bay như một thiên thần bóng tối với đôi cánh đen huyền, dần dần mất hút trong đêm tối.
Nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng nhanh chóng hoà vào màn đêm tối tăm, Đinh Khiên tức giận mắng: “Mẹ nó!”