Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 394


trước sau

Chương 394

Khuôn mặt Bảo Ngọc chợt đỏ bừng, mặc dù đã ở cùng anh ấy rất lâu rồi những cô vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi được với tiết tấu của người đàn ông này. Bàn tay to lớn kia bắt đầu vén áo cô ra, vuốt ve làn da mềm mại của cô theo cách mà cô thích, khiến cho cả cơ thể Bảo Ngọc bất giác phát run theo.

Anh hôn lên chiếc xương quai xanh tinh tế của cô, thanh âm từ tính lại một lần nữa thốt lên: “Cái của em…cũng cứng rồi…”

Bảo Ngọc xấu hổ đến độ cả người đều ửng đỏ lên, cô lập tức giữ tay anh lại: “Tiêu Mặc Ngôn, chúng ta còn chưa nói xong đâu đó!”

“Nói gì cơ?” Nụ hôn của anh đã biến thành những vết cắn, để lại những bông hồng nhỏ trên làn da mỏng manh của cô.

Bảo Ngọc cảm thấy ngứa ngáy, cô thỉnh thoảng né người đi: “Em nói…anh cứ bận việc của anh, không cần lo cho em nữa, em sẽ tự mình sắp xếp thời gian…”

“… Không được.” Anh cởi nút áo ngủ của cô, nhìn thấy đồi núi đôi gập ghềnh của người phụ nữ hiện ra trước mắt, đôi con ngươi anh liền trở nên đục ngầu, anh cúi đầu xuống rồi giáng từng nụ hôn lên…

Bảo Ngọc khẽ rên lên một tiếng, nơi đầu môi và lưỡi anh như mang đến dòng điện mãnh liệt, nó nhanh chóng lan toả ra khắp cơ thể cô, lại vừa làm dấy lên một sức nóng dữ dội bên trong cơ thể.

Sự khoái cảm như đã chiếm lấy một nửa tư duy, những lời mà cô thốt ra đều không ngừng ngắt đoạn: “Tiêu Mặc Ngôn…anh, anh đừng phân tâm vì em nữa…em sẽ tự chăm sóc mình.”

Nụ hôn của anh di dời hết từ bên này đến bên khác, những ngón tay rảnh rỗi cũng giúp đỡ: “Những việc không phải em…mới gọi là phân tâm…”

Sóng nhiệt ngày càng mạnh mẽ hơn, sự nóng bỏng như muốn đốt cháy cả người phụ nữ, hai bàn tay của Bảo Ngọc theo bản năng bấu chặt vào vai anh, những ngón chân đáng yêu của cô cũng xoắn xuýt lại, nhưng lý trí của cô vẫn còn đang lôi kéo cô ở phía sau: “Em không muốn…anh cực khổ quá rồi…”

Tiêu Mặc Ngôn một tay ôm lấy eo cô, cả đầu mình vùi vào ngực của người phụ nữ, những tiếng hôn, mút vang đầy bên tai khiến người ta nghe mà đỏ

mặt: “Không nhìn thấy em…mới gọi là cực khổ…”

Với một cái cắn nhẹ, cô liền thẳng người lên ngay lập tức, đường cong tuyệt đẹp của nơi cổ của cô bị lộ ra, một hàng hoa hồng nhỏ kiều diễm ở xương quai xanh đang nở rộ đầy mê hoặc …

Đôi con ngươi đầy mê người nhìn chằm chằm vào cô, anh khẽ cất tiếng cười khàn khàn: “Bảo Ngọc, em thật là nhạy cảm…”

Bảo Ngọc xấu hổ đến nỗi không dám nhìn anh nữa, sống chết cũng không chịu ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh.

Cô cũng cảm thấy mình thật là tệ hại quá đi, anh chỉ mới dùng răng thô lỗ chút xíu với cô thôi thì cô đã xấu hổ đến mức này rồi…

Giữa hai chân, đó là sự cọ xát nhẹ của anh, cái độ cứng đó càng ngày càng trở nên nóng bỏng, đối với sự nhạy cảm của cô lúc này mà nói thì đây đúng là một sự cám dỗ a a a….

Bất tri bất giác, cô khẽ vặn vẹo eo mình như để phối hợp với anh, nhưng Tiêu Mặc Ngôn vẫn không gấp, mấy ngày gần đây anh càng ngày càng trở nên gian tà hơn rồi…thế nên anh không hề vội vàng xông vào ngay mà anh thích nhìn cái dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của cô, càng thích nghe được sự van nài từ cái miệng nhỏ của cô thốt ra.

Người ta đều nói trong lòng của mỗi người đàn ông đều có một nhiếp ảnh gia, họ sẽ biết được mức độ gian tà như thế nào là phù hợp nhất. Còn với Tiêu Mặc Ngôn, thì một khi được ăn thịt thì anh sẽ không cần biết đến luật lệ gì nữa mà càng muốn nhiều hơn. Đương nhiên, có thể khiến anh có loại cảm giác này thì chỉ có người phụ nữ ở trước mắt này mà thôi.

Sự vuốt ve của anh chậm rãi mà hờ hững nhưng luôn nhắm chính xác vào những điểm nhạy cảm của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ động tình của cô mà lớp sương mù nơi mắt anh dần dần tan biến, cuối cùng Bảo Ngọc cũng từ bỏ: “Tiêu Mặc Ngôn~”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện