CHƯƠNG 41
Lúc đi xuống sân khấu, Tiêu Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía chiếc xe đặt bánh gato, giống như lẩm bẩm mà nói: “Hương vị lần này tôi rất thích.”
“Bảo Ngọc.” Trương Hồng Khánh vội vã chạy lên, kéo con gái xuống, trách móc: “Bảo Ngọc, con làm sao vậy? Con không thấy trong tay anh ta có dao sao?”
Bảo Ngọc cười cười: “Ba, không phải bây giờ con vẫn bình an sao.”
“Con đứa nhỏ này…’’ Ông còn muốn nói thêm Bảo Ngọc đã ngắt lời: “Ba, con muốn vào nhà vệ sinh.”
Bảo Ngọc nhấc váy lên, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, đi ra khỏi hội trường. Ngay lúc định rẽ vào phòng trang điểm, đột nhiên bị người túm lấy, cô giật mình ngước mặt trợn mắt nhìn anh: “Bắc Khởi Hiên, anh…”
Bắc Khởi Hiên lạnh lùng không nói hai lời, kéo cô vào phòng trang điểm, khóa trái cửa. Quay người, một đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô: “Ban nãy, sao em lại làm như vậy?”
Bảo Ngọc cười lạnh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
“Em hiểu.” Bắc Khởi Hiên tiến gần về phía trước, gương mặt anh tuấn bị che phủ bởi tia tức giận, gằn từng chữ: “Em đang giúp nó.”
Đuôi lông mày Bảo Ngọc nhếch lên: “Vậy thì đã sao?”
Bắc Khởi Hiên một tay chống lên bức tường sau lưng cô, một tay nắm cằm ép cô ngẩng mặt lên đối diện với hắn.
“Anh không cho phép.” Giọng điệu của anh đầy phẫn nộ, thân thể tràn ngập áp bách ép sát cô, khí thế cường đại bao phủ quanh người cô, không để cô chạy thoát. Suy nghĩ muốn chiếm hữu cô cứ quanh quẩn trong lòng anh. Nhất là lúc nhìn thấy cô ôm chặt Tiêu Mặc Ngôn, hắn hận không thể xông lên tách hai người ra.
D*c vọng một khi phát sinh sẽ biến thành chất xúc tác, chi phối mọi tâm tình của anh.
“Anh không cho phép? Ha ha ha.” Bảo Ngọc cười nhẹ, hất tay anh ra, ánh mắt lạnh lùng loé lên những tia sáng: “Anh có tư cách gì mà nói không cho phép? Anh nghĩ anh là
Không nhìn sắc mặt xanh mét của anh, Bảo Ngọc cười yếu ớt lắc đầu: “Sẽ không, sẽ không còn như vậy đâu.”
Cô muốn đi, Bắc Khởi Hiên túm chặt cánh tay cô: “Lời của em là có ý gì?”
Sẽ không còn như vậy? Anh đã phạm lỗi đánh mất thứ gì hay sao? Vì sao hết lần này đến lần khác, anh không có một chút ấn tượng nào. Bất luận là nguyên nhân nào, Bắc Khởi Hiên cũng chắc chắn, cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cơ nói như vậy.
Lúc này, có người bên ngoài muốn đẩy cửa vào: “A, sao cửa lại bị khóa vậy?”
Bảo Ngọc nhìn về hướng cửa, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên đầy mê hoặc: “ Tổng giám đốc Tiêu bây giờ hẳn rất phiền đây, làm con riêng của ông ta, không phải nên thay ông ta giải quyết những phiền toái khó khăn à?”
Bắc Khởi Hiên chậm rãi híp mắt lại: “Có cái gì em không biết không?”
Bảo Ngọc duỗi ngón tay ra, chỉ vào lồ ng ngực anh: “Nơi này màu gì, tôi không biết. Có thể vĩnh viễn ở bên một người không, tôi cũng không biết.” Ngước mắt, nhìn về phía anh: “Bắc Khởi Hiên, khi anh còn chưa học được cách yêu thương một người thì đừng có chọc vào tôi, bất luận là vì mục đích gì.”
Một đời này, cô chỉ có thể kính trọng chứ không muốn lại gần.
Bắc Khởi Hiên nhíu mày, lắc đầu bật cười, hai tay đặt trên vai cô, kéo lại gần: “Trương Bảo Ngọc, em còn bao nhiêu điều kinh ngạc muốn cho anh xem nữa?”