Chương 421
Anh ta cười trầm thấp, quấn lọn tóc của cô trong một ngón tay, nhìn ngón tay trắng nõn của anh ta, Bảo Ngọc cảm thấy giống như bị rắn độc quấn lấy. Cô quả quyết rút tóc mỉnh ra, cảnh giác trừng mắt nhìn anh ta.
Anh ta không để ý, tới gần cô hơn, không mang theo chút trêu đùa nào, mà mở to đôi mắt dần gợn lên sương mù, muốn tới gần cô.
Tiếp xúc đến ánh mắt anh ta, Bảo Ngọc bỗng chấn động.
Là vì ánh mắt anh ta có vài phần giống mắt Tiêu Mặc Ngôn sao? Vì sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến thế?
Dường như… đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Lẩm bẩm, cô hỏi: “Nói cho tôi, rốt cuộc anh là ai?” Một giây trước sợ hãi, một giây sau lại mê hoặc, Bảo Ngọc rất ghét cảm giác không phân biệt rõ này, nó khiến cô mất đi phán đoán.
Người đàn ông rũ mắt xuống, thu lại sự khác thường nơi đó, nụ cười bên khoé miệng lại không ngừng giương lên. Anh ta bỗng đến bên tai cô, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã nhẹ nhàng cắn lên vành tai xinh xắn đáng yêu của cô, thuận tiện tặng cô một chữ: “Tuyệt.”
Cảm giác trơn ướt bên tai khiến Bảo Ngọc như bị điện giật, cô lùi về sau, hung dữ trừng mắt nhìn anh ta: “Đừng chạm vào tôi!” Sự căm ghét cùng thù hận trong miệng cô khiến Tuyệt từ từ nhíu mày, vẻ mất mát trên mặt thấy rõ ràng, anh ta lẩm bẩm: “Cô sẽ không đối xử với anh ta như vậy… vì sao lại ghét tôi đến thế?”
Giọng điệu anh ta dường như phải chịu tổn thương, nếu không phải ở trong tình cảnh này thì thật sự sẽ chiếm được không ít tình thương. Chỉ tiếc là, sự tàn nhẫn của anh ta đã áp đảo hết thảy.
Bảo Ngọc hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Được, Tuyệt, anh bắt tôi đến đây không phải là để tôi thưởng thức hoa ăn thịt người không nhả xương của anh đấy chứ?”
Tuyệt lắc đầu
“Vậy vì sao?” Khí thế Bảo Ngọc dần tăng lên, ngạo nghễ nhìn Tuyệt, có khí thế hùng hổ doạ người.
Tuyệt chỉ nhìn cô, nhìn rất si mê, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nhẹ đến mức bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi tan mất: “Tôi chỉ muốn biết, sao cô lại chịu đưa tay kéo anh ta một tay? Vì sao không đẩy anh ta ra… Cô biết, cảm giác lưỡng lự một người khó chịu đến mức nào không?”
Bảo Ngọc vốn không hiểu anh ta đang nói gì nhưng ánh mắt hoang mang lại tuyệt vọng đó của anh ta rất giống một người.
Đúng thế, giống Tiêu Mặc Ngôn.
Mọi cảm giác đều rất giống anh, giống Tiêu Mặc Ngôn vẫn chưa bước ra khỏi bức tường cao mà mình tự dựng lên.
Mà chính vì anh ta giống Tiêu Mặc Ngôn, địch ý Bảo Ngọc vừa mới dựng lên lại bị phá huỷ một cách khó hiểu…
Tuyệt lại tiến lên một bước, nhìn vào mắt cô, càng thêm mê hoặc, lại tràn đầy khát vọng, đứng trước mặt cô giống như nhìn vào nơi sâu nhất trong tâm hồn cô.
“Bảo Ngọc…”
Anh ta gọi tên cô, rất nhẹ, rất tự nhiên giống như đã gọi trăm ngàn lần.
Lòng Bảo Ngọc bị đập vào thật mạnh, cái tên từ miệng anh ta nói giống như đến từ trong giấc mơ xa xôi.
Anh nói, Bảo Ngọc, em là của anh, chỉ là của anh.
Anh nói, Bảo Ngọc, đừng bỏ anh lại một mình.
Anh nói, Bảo Ngọc, Bảo Ngọc, Bảo Ngọc…
Sắc mặt Bảo Ngọc đột nhiên trắng bệch, cô như trốn tránh lùi lại vài bước nhưng lập tức lại vội vàng tiến lên mấy bước, do dự đưa tay, chậm rãi đưa tới mặt anh ta…