Chương 432
Mỗi một động tác của anh ta đều thành tHiên lại ưu nhã, nhìn bóng lưng anh ta càng tràn đầy mị lực.
Bảo Ngọc đi từng bước nhỏ đến gần, rút con dao ra từ từ, mũi dao hướng xuống, rồi giơ lên, nhắm ngay lưng của anh ta, từng bước lại gần…
“Đây là lần đầu tiên tôi pha cafe cho người khác.”
Lúc này, anh ta đột nhiên mở miệng, Bảo Ngọc bị dọa sợ, cứng đờ tại chỗ không dám động đậy, thậm chí đến cả con dao cũng quên cất đi.
Anh ta không quay đầu lại, đem nước nóng đổ vào trong ấm nước, lại lấy bình nước đổ vào trong thiết bị lọc, lại lần nữa đổ vào trong bình nước. Toàn bộ quá trình, dụng cụ bốc hơi nóng, nước nóng cũng đã xuống đến độ ấm vừa phải. Sau đó lại đổ nước ấm vào trong cafe, nước chảy từ từ, giọt nước như chảy vào trong lòng anh ta, nhẹ nhàng, rồi lại biến mất lúc nào không hay.
Bảo Ngọc định đâm ở sau lưng anh ta, cả thân thể cũng run nhè nhẹ, ánh mắt càng thêm hoảng loạn.
Thân ảnh trước mắt, có phần tương tự với Tiêu Mặc Ngôn, giống như bị sự cô đơn ràng buộc, yếu ớt làm cho người ta đau lòng… Nhưng, cô biết, anh ta không phải là Tiêu Mặc Ngôn mà cô biết! Lúc này đây, Tiêu Mặc Ngôn đang đợi cô ở thành phố A, cô không thể do dự, không thể lùi bước được.
“Tôi thích pha cafe, nhưng không thích hương vị của cafe, đắng chát, khổ sở…” Mỗi động tác của anh ta vẫn ưu nhã như cũ, gọn gàng ngăn nắp, trong giọng nói ôn nhu, nhiều thêm mấy phần ý cười: “Chẳng qua, mùi vị lần này, sẽ ngon hơn rất nhiều.”
Anh ta cười trầm thấp, tiến vào bước pha chế lần thứ hai.
Cả trái tim của Bảo Ngọc bị căng thẳng bao phủ, răng cắn đã rất đau, cô thận trọng cảnh cáo chính mình, cơ hội, chỉ có một lần này thôi.
Cô nhắm chặt đôi mắt phượng, bỗng chốc trợn lớn, không chần chờ nữa, con dao trong tay từ từ đâm xuống…
Một tiếng “rẹttt”, là âm thanh của con dao không đâm hết vào trong cơ thể.
Hô hấp của Bảo Ngọc trở nên dồn dập, ánh mắt cũng vì kinh hãi cực độ mà trở nên hoảng loạn, tầm mắt từ
Cả con dao cũng không đâm hết vào, máu theo vết thương chảy xuống, một màu đỏ chói mắt.
Anh ta thậm chí còn không nhìn, cười mỉm bưng ly cafe đã pha xong đưa cho cô: “Cho cô.”
Bảo Ngọc lảo đảo lùi về sau hai bước, ánh mắt giống như nhìn thấy một sinh vật lạ, đôi mắt phượng trở nên hoảng loạn.
Anh ta chậm rãi tiến lên, cười vô cùng yêu nghiệt, ánh mắt càng thêm ấm áp: “Vì sao phải làm việc mà bản thân mình chịu không được như vậy?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Bảo Ngọc không ngừng lui về sau, bị màu đỏ của máu làm cho khiếp sợ, giết người, so với trong tưởng tượng của cô càng khó có thể chịu đựng nỗi.
Tuyệt đem ly cafe từ từ để trên bàn, khẽ nói: “Lạnh rồi, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, càng đắng, càng chát hơn.”
Ánh mắt anh ta đối diện với đôi mắt phượng đang trừng to của Bảo Ngọc, nhìn thấy được màu sắc đỏ như máu ở trong đôi mắt ấy, cùng với lúc hoảng sợ khó có thể giấu được, anh ta nhàn nhạt thu hồi ánh mắt yêu dã của mình.
Đưa tay lên, rút con dao ở trên bả vai ra, thoáng chốc, máu tuôn ra ngoài, bắn đến chiếc áo khoác màu đỏ trên người cô, rất nhanh, hòa cùng một màu với chiếc áo khoác của cô.
Hình ảnh trước mắt quá kinh khủng, Bảo Ngọc cũng không biết là do sự hoảng loạn trong lòng ảnh hưởng, hay là sự bất an giấu ở trong lòng chiếm nhiều hơn, cô không cách nào bình tĩnh lại, một tay đem ly cafe anh ta vừa mới đưa hất ở trên đất, ly cafe tinh xảo trong chốc lát bị vỡ vụn, cafe bắn tung tóe trên mặt đất, trong không khí nhất thời tràn đầy hương vị của cafe.
Tuyệt rũ ánh mắt thê ai buồn bã xuống, đây là ly cafe đầu tiên anh ta nhọc lòng nhất, anh ta chỉ muốn cho cô nếm thử ly cafe anh ta pha mà thôi….