Chương 438
Thấy anh bình tĩnh xử lý vết thương của mình nhưng tay lại không kiềm chế nổi mà run rẩy. Bảo Ngọc lo lắng híp mắt lại, mím môi rồi sải bước qua đó và nhận thấy đồ trong tay anh băng bó giúp anh.
Tuyệt hơi ngước mắt lên. Ánh mắt mê man lại cuốn hút người ấy quấn quýt bao phủ lấy cô.
Bảo Ngọc nhìn thấy vùng da xung quanh vết thương của anh đã ngâm nước biển đến trắng bệch, phải lập tức khâu lại mới được. Cũng may trong hộp thuốc có kim khâu và chỉ. Cô cắn chặt răng, lấy cồn ra giúp anh tiêu độc, sau đó ngẩng đầu lên: “Có thuốc tê không?”
Anh không nói gì, nhưng lấy vài cánh hoa tím khô trong đó ngậm vào miệng. Anh khẽ gật đầu với cô, tỏ vẻ cô có thể bắt đầu được rồi.
Biết anh có rất nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ, tác dụng lại vô cùng kỳ quặc nên Bảo Ngọc cũng không hỏi tỉ mỉ. Cô tập trung tinh thần lên vết thương của anh. Cô lấy hết dũng khí rồi bình tĩnh đưa kim khâu khâu da của anh, hoàn thành vết khâu đầu tiên. Sau đó, vết khâu thứ hai… Trán cô dần dần chảy mồ hôi. Rõ ràng trong lòng cực kỳ lo lắng và sợ hãi, nhưng cô lại không cho phép bản thân mình lộ ra nhát gan sợ sệt.
Trên đỉnh đầu, Tuyết dựa vào lưng ghế. Đôi mắt giống như không chứa bất cứ thứ gì lại tỏa ra vẻ, đẹp đến mức khiến lòng người ngây ngất. Nhìn cô giả vờ bình tĩnh và ánh mắt nghiêm túc của cô, anh lại chầm chầm nhếch khóe miệng và khẽ khép mắt lại.
Khâu xong bảy tám mũi thì cuối cùng cũng xử lý xong vết thương, Bảo Ngọc lặng lẽ thở phào một hơi. Cô mở nắp bình thủy tinh ra rồi lấy thuốc mỡ bên trong bôi lên trên, rồi lại băng bó lại vết thương. Cả quá trình ấy, anh không có động tác gì cả. Đợi đến khi Bảo Ngọc phát hiện ra thì anh đã ngủ say rồi.
Cô sững sờ nhìn trán của anh. Vết thương ở đó cũng rất nặng, máu vẫn chảy dọc xuống theo lông mày, khiến khuôn mặt này của anh đẹp đẫm máu. Nói gì thì nói đây cũng là do cô tạo thành, Bảo Ngọc nghĩ xong thì đành cầm bông y tế tiêu độc, rồi lại xử lý vết thương đó sạch sẽ.
Ngơ ngẩn nhìn anh, cái cảm giác quen thuộc chết tiệt đó lại đến làm phiền cô.
Bảo Ngọc lắc đầu, tạm thời không muốn bị anh mê hoặc nữa. Mặc dù còn rất nhiều câu đố chưa giải, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là bảo đảm tên này không được chết!
Xử lý xong vết thương của anh và thu dọn lại
Cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy tay của anh đang nắm chặt lấy váy của cô.
Bảo Ngọc nghi hoặc híp mắt phượng lại, phát hiện anh vẫn đang ngủ. Cô cau mày, dùng sức kéo váy ra rồi không thèm quay đầu mà bước đến trước bức tường đối diện, rồi đặt hòm thuốc về lại chỗ cũ. Sau đó, cô không yên tâm mà bước đến trước cửa, liếc mắt nhìn nước biển ở phái dưới. Nước biển đó vẫn đang không ngừng dâng lên, đã sắp lên lên đến tầng hai rồi.
Bảo Ngọc mím chặt môi, rồi ngẩng đầu nhìn tầng trên. Trước khi nước dâng lên đến đây, cô phải chuẩn bị tùy lúc có thể rời khỏi tầng này. Nhưng vẫn phải đi xem thử tầng trên, xác định an toàn mới được. Nghĩ như vậy, Bảo Ngọc lên tầng ba.
Vừa mới lên đến tầng ba thì cô đã dừng bước chân. Nhìn thấy hai cánh cửa sắt màu đen ở hai bên, cảm giác âm u phả vào mặt. Tay vịn trên cửa sắt cũng đã mọc rêu rồi, như đang tỏa ra mùi hôi khó chịu. Giống như, bên trong đang giam giữ một con dã thú thật sự vậy! Nhưng mà, cũng chỉ như vậy mà thôi, Bảo Ngọc cũng không thấy có gì kinh ngạc.
Có thể trồng loại hoa ăn thịt người kỳ lạ ở người tầng hầm, rồi lại giam thú ăn thịt người trên đỉnh lầu. Như vậy mới phù hợp với phong cách của Bảo Ngọc.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Bảo Ngọc hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý rồi cẩn thận từng ly từng tý bước qua đó. Cô dựa vào cánh cửa sắt đầu tiên nhìn vào…
Một căn phòng đá đen như mực, trên tường nhô ra hai xích sắt to dày như cánh tay trẻ em. Ở giữa lại đặt một cọc gỗ, bên trên còn lưu lại vết máu đã biến thành màu nâu đậm. Trên đỉnh phòng còn có một quả cầu sắt có gai nhọn. Có thể thấy đây chắc là một loại dụng cụ tra tấn. Rõ ràng không một bóng người nhưng bên trong lại tỏa ra cảm giác lạnh giá âm u, khiến Bảo Ngọc không khỏi rùng mình.
Sau đó, căn thứ ai, căn thứ ba đều là phòng đá có kết cấu y như vậy, nhưng dụng cụ tra tấn bên trong lại không giống nhau…