Chương 448
Ánh mắt của Tuyệt khẽ dao động, chậm rãi phun ra hai chữ: “Biến dị.”
Bảo Ngọc không kìm được rùng mình, cắn môi: “Chúng chỉ ở trong nước thôi đúng không?”
Cô không nhận được câu trả lời từ Tuyệt, sắc mặt lập tức thay đổi, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh: “Tuyệt?”
Dương như cảm nhận được giọng nói run rẩy, hoảng sợ của cô, Tuyệt ngoái đầu nhìn lại, cánh môi hơi nâng lên: “Chuẩn bị đi, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.”
Câu nói của anh đã cho Bảo Ngọc câu trả lời chắc chắn.
Mặt nước phẳng lặng như gương, lại nhìn về phía những loại cây dại dưới mặt nước, đã hình thành cái bóng lớn màu xanh đậm. Bảo Ngọc chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, vội vã quay người, chạy về phía nhà giam: “Tuyệt, đưa chìa khóa cho tôi.”
Nếu thật sự đúng như lời Tuyệt nói, những loại cỏ Nam Cực này còn đáng sợ hơn bão tố bên ngoài nhiều. Cô nhất định phải cứu Ngọc Diệp, đưa cô ta rời khỏi nơi này!
Tuyệt lần theo vách tường quay lại, đầu rũ xuống, vết thương trên trán và trên bả vai đang thấm đẫm máu, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nhìn ra được, khi cứu cô anh ta hoàn toàn đã tiêu tốn một phần sức lực rất lớn.
Lúc này, khi đối mặt với Tuyệt, mặc dù Bảo Ngọc rất lo lắng, nhưng lại không nỡ hung hãn với anh. Dù sao anh ta cũng đã cứu cô hai lần! Còn đang bị thương rất nặng.
Đặc biệt, người gây ra vết thương cho anh ta chính là cô.
Tuyệt tiến lại gần, nhìn vào phía bên trong, nhưng lại lắc đầu với Bảo Ngọc: “Không được.”
“Anh!” Lúc này Bảo Ngọc thật sự rất tức giận. Cô không hiểu, chuyện cũng đã đến nước này. Nếu như anh thật sự là người độc ác thì không nói làm gì, nhưng cô biết, người đàn ông này vẫn còn sót lại chút lương tâm.
“Cho tôi lý do!” Bảo Ngọc hít một hơi thật sâu, ép bản thân không được xúc động, cô ngược lại muốn nghe xem, vì sao anh không thể thả Ngọc Diệp ra ngoài!
Sắc mặt của Tuyệt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn tỏa ra khí đáng sợ, chỉ cần trong mắt có cô, ánh sáng rạng rỡ đó chính là mị hoặc, khiến người khác khiếp sợ. Đối mặt với sự tức giận của cô,
Nhìn thấy Tuyệt không biến sắc khi nói những lời này, Bảo Ngọc kinh hãi, chỉ vào Ngọc Diệp vẫn không nhúc nhích, nói từng câu từng chữ: “Anh lấy cô ấy… làm thí nghiệm?”
“Sức khỏe của cô ta rất tốt, xương gãy làm mấy khúc, các cơ quan nội tạng khác cũng đã bị tổn thương, mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ. Tôi chỉ đang tận dụng phế vật mà thôi.” Tuyệt cố hết sức nâng khóe môi, lộ ra nụ cười nhạt như có như không, nhưng ánh mắt lại trở nên trầm ổn, âm u: “Những kẻ yếu, sinh ra là để những kẻ mạnh đùa giỡn, chơi như thế nào, thì có liên quan gì chứ?” Ánh mắt hướng về phía người bên trong, lãnh đạm nói: “Nếu cô ta thật sự không qua khỏi, thì cần phải loại bỏ.”
Bảo Ngọc lắc đầu, đối với anh ngay đến cả người lạ cũng không bằng.
Ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu tàn nhẫn, cho dù có ngoại hình giống Tiêu Mặc Ngôn, nhưng trong mắt Bảo Ngọc, anh ta vĩnh viễn không phải là Tiêu Mặc Ngôn! Ít nhất, Tiêu Mặc Ngôn sẽ không đối xử tàn nhẫn với người vô tội! Ít nhất, anh sẽ không lấy một người còn sống để làm vật thí nghiệm!
Cảm nhận được ánh mắt xa lạ của cô, Tuyệt chậm rãi đưa mắt về phía cô, đáy mắt lộ ra tia dịu dàng, dễ dàng phơi bày trước mặt cô, lẩm bẩm nói: “Bảo Ngọc, tôi sẽ không làm hại cô…”
Đừng sợ anh ta, cũng đừng bài xích anh ta, nhiều người ghét anh ta, anh ta không thèm quan tâm, nhưng anh ta chỉ hi vọng trong những người đó không có cô.