Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 449


trước sau

Chương 449

Bảo Ngọc cúi thấp đầu, lộ ra nụ cười nhạt, lãnh đạm mở miệng: “Nếu, anh không thả cô ấy ra, vậy thì tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy.”

Tuyệt nhíu chặt hàng lông mày rậm, con ngươi mị hoặc bình tĩnh khóa chặt trên người cô: “Bảo Ngọc, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nơi này rất nguy hiểm.”

Bảo Ngọc đứng thẳng vai: “Cứ đi nếu anh muốn, dù sao bỏ rơi bạn bè cũng không phải là style của tôi. Anh muốn đi, cứ việc!” Cô ngồi xuống, dựa vào cánh cửa sắt lớn, quyết tâm ở cạnh Ngọc Diệp.

Tuyệt nhìn cô, ánh mắt dao động. Cuối cùng, mỉm cười, trong nụ cười có thể nhìn ra được vài phần cưng chiều. Anh ta đi qua đó, giống như ma pháp kỳ lạ, đặt chiếc chìa khóa dài mảnh vào trong tay cô. Bảo Ngọc thấy vậy, có chút sững sờ, đứng dậy, giọng điệu chứa đầy nghi ngờ: “Anh… anh thật sự thả cô ấy?” Hay đây chỉ là một âm mưu? Nhưng dưới tình huống cấp bách như vậy, nói là đang ấp ủ một âm mưu nào đó quả thật rất gượng ép. Như vậy, anh ta thật sự cam tâm tình nguyện chấp nhận sự uy hiếp của cô?

Nụ cười hung hãn mê người của Tuyệt, giống như hoa nở trong nước, trêu chọc người giống như mặt trăng trong màn sương. Mặc dù lúc này đang trải qua thời khắc mong manh giữa ranh giới sống và chết, nhưng sự bối rối, tao nhã của anh vẫn không ngừng trêu ghẹo ánh nhìn của người khác.

Anh ta mỉm cười dịu dàng: “Mạng sống của bất kỳ ai, cũng không bằng sự kiêu ngạo của cô.”

Cho nên, anh ta chấp nhận sự uy hiếp của cô.

Nói xong, cắm chìa khóa vào ổ, cửa lập tức mở ra.

Thấy cửa mở, Bảo Ngọc đã sớm không quan tâm những lời này của anh ta là có ý gì, cô chỉ vội chạy vào bên trong, đến bên cạnh Ngọc Diệp, nhìn thấy cô ta khắp mình đầy thương tích, trong lòng sợ hãi đau đớn. Cô quay lại trợn mắt nhìn Tuyệt, nghĩ cũng biết là anh ta đã nặng tay!

Tuyệt dựa vào cánh cửa, chống đỡ toàn bộ trọng

lực cơ thể, đối diện với ánh mắt tố cáo của cô, nhưng không để tâm. Hoặc là nói, anh ta đang coi thường tính mạng con người.

Bảo Ngọc không có thời gian tính toán với anh ta, bây giờ cứu Ngọc Diệp mới là quan trọng nhất: “Ngọc Diệp? Ngọc Diệp?” Cô vừa gọi cô ta, vừa nhẹ tháo bỏ sợi dây buộc trên cơ thể cô ta.

Ngọc Diệp nâng mí mắt nặng trĩu, ánh mắt thỉnh thoảng buông lỏng, nghe thấy tiếng Bảo Ngọc, cánh môi nứt nẻ cố gắng mở ra, khẽ mấp máy: “Bảo Ngọc…”

“Là tôi, Ngọc Diệp, tôi lập tức cứu cô ra khỏi đây!” Bảo Ngọc tháo sợi dây thừng, sau đó muốn đỡ cô ta dậy, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Ngọc Diệp, cô sợ hãi, lập tức đặt cô ta xuống: “Ngọc Diệp?”

Tuyệt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, không nói gì.

Bảo Ngọc lo lắng hỏi: “Ngọc Diệp, có thể đi không?”

Ngọc Diệp tỉnh táo hơn chút, hít sâu, cắn răng, gật đầu: “Ừm.”

Bảo Ngọc cẩn thận chống đỡ cô ta, đỡ cô ta dậy, Ngọc Diệp cử động thử, xương cốt toàn thân đau đến nỗi giống như bị tách lìa ra, từng giọt mồ hôi lạnh, chảy dọc từ trán xuống. Nhưng cô ta vẫn cắn răng nhẫn nhịn, không kêu một tiếng.

“Ngọc Diệp, cẩn thận, từ từ thôi.” Bảo Ngọc đỡ cô ta, đi đến cửa.

Thời khắc này nhìn thấy Tuyệt, Ngọc Diệp sững sờ: “Đường chủ?”

Tuyệt liếc cô ta, xoay người đi ra ngoài.

Bảo Ngọc nhìn thoáng qua anh ta, nhẹ giọng nói: “Ngọc Diệp, anh ta không phải Tiêu Mặc Ngôn, trở về sẽ giải thích với cô, bây giờ chúng ta mau rời khỏi nơi này trước.”

Ngọc Diệp nhíu mày nghi hoặc, gật đầu, đi theo Bảo Ngọc ra khỏi nhà giam.

Tuyệt đang đi đằng trước, đột nhiên dừng lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện